Đi ra khỏi phòng khách, đi vào sân, Karen từ trong túi lấy chìa khóa dự phòng của chiếc xe mới trong nhà, nhưng lúc này lại phát hiện, trước cửa sân có một chiếc xe "Santland" bản giới hạn.

Alfred đã thay bộ đồ lao động màu xanh vằng một bộ âu phục thắt cà vạt trông vô cùng tinh tế,

Ở ngoài cửa sân hướng hai ông cháu đi ra hành lễ:

"Alfred trung thành của ngài, theo lời triệu hoán của ngài mà đến."

Mặc dù không được triệu hoán,

Nhưng với tư cách là người hầu trung thành và ưu tú đã chuẩn bị sẵn sàng.

Và Molly nữ sĩ ngu ngốc kia, đã trở về số 128 để nghỉ ngơi, Alfred nghĩ cho sức khỏe của cô nên đã không đánh thức cô dậy.

Dù sao thì, sự tồn tại vĩ đại cũng rất mệt mỏi, tập trung vào một người dễ dàng hơn so với phân tán trên hai người.

Dis nhìn về phía Karen, hỏi:

"Cháu gọi hắn tới?"

"Không phải."

"Thiếu gia, ta đã chuẩn bị trang phục cho ngài tham dự yến hội tối nay."

Alfred mở cửa và lấy ra ba bộ quần áo từ bên trong.

Một bộ, là lễ phục màu đen; một bộ, là bộ đồ bó sát người có màu đỏ rượu.

Còn có một bộ, là áo vệ y màu đen, xuất phát từ thương hiệu đại diện cho hoàng gia Ruilan.

“Thiếu gia, ngài ưng ý với bộ nào?”

Karen do dự một chút, đưa tay chỉ về phía bộ thứ ba, cũng chính là bộ vệ y màu đen kia, hắn cảm thấy mình mặc bộ kia sẽ thoải mái hơn một chút, mà hai cái đầu tiên, có chút quá mức "damdang".

Nhất là bộ âu phục màu đỏ rượu kia, mặc trên người cảm giác có thể trực tiếp "damdang" ra nước.

"Ta chọn..."

"Bộ màu đỏ kia đi." Dis mở miệng nói, "Thoạt nhìn có tinh Thần một chút.”

"Ta chọn bộ màu đỏ kia, ông nội quả nhiên nghĩ giống như ta, ha ha."

Alfred chủ động cầm bộ âu phục màu đỏ đi tới, cúi đầu nửa người trước với Dis:

"Lão gia, ta trước mang thiếu gia đi thay quần áo, sẽ không trì hoãn bao lâu."

Dis gật đầu.

Ngay sau đó, Alfred đã đưa ra tư thái "xin mời" với Karen: "Thiếu gia, bộ đồ này còn có phụ kiện, cần người trợ giúp mới có thể mặc đúng cách."

Ông nội lựa chọn, Karen còn có thể nói cái gì, chỉ có thể đi theo Alfred trở lại phòng khách.

Sau khi thay quần áo, Karen bước ra khỏi phòng khách và đứng trước mặt Dis.

Bộ quần áo này có chút bó sát, sau khi mặc vào, người sẽ theo bản năng ưỡng người cao một chút.

Kỳ thực, kiếp trước Karen hiếm khi mặc quần áo trang trọng, khi đối mặt với bệnh nhân, ăn mặc quá trịnh trọng sẽ dễ dàng sinh ra cảm giác khoảng cách, không có lợi cho việc tâm lý trị liệu.

"Không sai."

Dis đưa ra lời đánh giá.

Karen cười nói: "Ánh mắt của ông nội rất tốt. ”

Lúc này, Dis chỉ chỉ dưới chân, Karen cúi đầu, ở chỗ này, bị vẽ ra một cái vòng tròn tinh mang.

"Đứng vào."

"Vâng, ông nội."

Karen không do dự, đứng vào trong vòng tròn.

"Lấy danh nghĩa của trật tự, cởi bỏ hết thảy gách xiềng trói buộc, để bản tâm lấy tự do, cho linh hồn được giải thoát."

Vòng sáng dưới chân phóng thích ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, lập tức, tầng ánh sáng nhàn nhạt này bắt đầu bao trùm trên quần áo của mình, Karen thấy trên hai tay mình, cũng có ánh sáng tựa như đom đóm màu đỏ.

Theo đó, là các loại cảm xúc sâu trong nội tâm, giống như đang bắt đầu khởi động, cảm quan lúc này trở nên cực kỳ mẫn cảm.

Loại cảm giác này, giống như khi kiếp trước ăn nấm độc trong núi, người sẽ rất phiêu phiêu, cũng sẽ rất lâng lâng, cho dù là người hướng nội, cũng sẽ nhịn không được muốn ở trước mặt mọi người cất tiếng hát.

Cơ hồ là theo bản năng, karen bắt đầu áp chế cảm xúc trong lòng mình, tận lực làm cho ý thức của mình cùng trạng thái thân thể hiện tại của mình "cách ly", đem ý thức hình thành một sự "trống rỗng".

Nói cao cấp một chút, giống như đại sư đại tác, nói thông tục một chút, giống như là học sinh cá biệt đi học ngẩn người, mục đích đều giống nhau, theo đuổi tâm tình siêu việt ngoại vật.

Sức nóng trong đầu bắt đầu giảm xuống,

Để cho trong lòng Karen có thể thả lỏng chính là, tác dụng của trận pháp này cũng không phải là liên tục, giống như cho ngươi một ngọn lửa, sau đó ngươi liền nương theo ngọn lửa này thiêu đốt chính mình, chứ không phải vẫn tưới xăng cho ngươi.

Chỉ cần có thể ngay từ đầu khống chế ngọn lửanày, hiệu quả của trận pháp này cũng sẽ bị trừ bỏ.

"Ông nội, đây là..."

Alfred mở miệng nói: "Thiếu gia, đây là lão gia vì ngài để ngài có thể chơi vui vẻ vào đêm nay, tình cảm gia đình thật khiến cho người ta cảm động. ”

Dis mở miệng nói: "Chỉ là muốn nhìn xem, bản tâm của cháu hiện ra như thế nào. Đừng có gánh nặng, cũng giống như đưa cháu đến công viên giải trí khi còn nhỏ, mua cho cháu một viên kẹo dẻo.”

"Đúng vậy, ông nội, hiện tại ta cảm thấy rất vui vẻ."

Là muốn nhìn rõ "bộ mặt thật" của mình?

Hay là hy vọng toát ra bản diện tà Thần của mình?

Karen có chút khó hiểu, nhưng hắn cho rằng không phải loại thứ hai, bởi vì Dis từng nói, cho dù ngươi chính là Tà Thần, đó cũng là gia đình của ta.

Hắn không có lý do gì cũng không cần phải làm chuyện "thăm dò", hắn muốn gϊếŧ đã sớm gϊếŧ, không phải sao?

Cho nên, sự thật chính là vì nhìn mình hai ngày nay luôn buồn bực không vui, sợ mình lại nghẹn ra thành một tên tự kỷ, cho nên tự mình đánh "trận pháp morphine" để cho mình vui lên, phóng thích áp lực?

Karen cảm thấy lý do trông như xức sẹo này có thể thực sự chính là ý định của Dis; Đây có lẽ là cách Dis thể hiện lòng nhân ái?

Bởi vì "Karen" trước kia bị tự kỷ, vậy nên muốn đứa cháu trai này, vui vẻ một chút?

Mà mình bởi vì thói quen nghề nghiệp kiếp trước, còn cô phụ hảo ý của ông nội.

Tuy nhiên,

Muốn làm cho mình vui vẻ,

Kỳ thực cũng không phải là khó khăn.

Câu nệ thì ai mà không biết, cũng không cần giả bộ, trực tiếp thả lỏng là tốt rồi.

"Ngồi chiếc xe nào?" Dis hỏi.

Có Santland phiên bản giới hạn của Alfred, còn có chiếc xe tang trong nhà để lựa chọn.

Karen lắc lắc chìa khóa dự phòng trong tay,

Nói:

"Ngồi xe tang đi, Santland sợ không chứa hết được."

......