Sau khi Karen nhận ra bên ngoài đang có mưa, hắn ta dập tắt tàn thuốc lá của mình ở ngưỡng cửa sổ.

Pall trừng mắt nhìn chỗ mình thường ngủ bị một chấm đen nhỏ lẫn chiếm, rất là không hài lòng dùng móng vuốt chỉ vào nơi này:

"Meo! Meo meo! Meo meo!”

Karen đưa tay ra, sờ s oạng Pall như một con mèo.

"Anh, em trở về." Sarah đeo túi xách của mình bước ra và nói lời tạm biệt với Karen.

"Ai sẽ đón em?" Karen hỏi.

"Em đi xe điện trở về." Sarah trả lời.

Trạm xe điện nằm ngay bên ngoài phố Mink và cách nhà một khoảng.

"Ta sẽ đi cùng Sarah đến nhà ga." Minna cầm ô nói.

"A, nhà em sống ở đâu a Sarah?"

"Ở khu mỏ phố đông."

Khu phía đông, là khu công nghiệp của thành phố Luo Jia, nơi đó ngoại trừ nhà máy thì chính là từng dãy nhà ống ký túc xá công nhân kiểu cũ, những người có thể sống trong các khu nhà ống này khá nhiều. chỉ có thể xây dựng xung quanh những cái ống. Hàng dãy nhà tồi tàn tạo thành một thị trấn tồi tàn.

Mấy năm trước, lão thị trưởng thực hiện kế hoạch cải thiện điều kiện sống của khu lều trại ở khu đông, đương nhiên, hắn không có khả năng cũng không có điều kiện làm ra cái gì "công trình cải tạo khu lán trại", bất quá ngược lại cũng đã cung cấp điện nước cho toàn khu, coi như là hoàn thành điều kiện cho sinh hoạt cơ bản của khu ký túc xá.

Khu mỏ, chính là khu phố rất nổi tiếng ở khu đông bao gồm khu lán trại, nơi có rất nhiều cửa hàng nhỏ, hơn nữa còn sinh ra một chợ trời rất nổi tiếng ở thành phố Luo Jia.

"Như vậy đi, anh lái xe đưa em về, Minna, đi tìm chú Mason lấy chìa khóa xe."

"Được rồi, cám ơn anh."

Rất nhanh, Minna liền lấy chìa khóa xe của chú Mason:

"Cha còn hỏi anh có biết lái xe không, mẹ nói anh đã lái xe được rồi."

Thím Mary nói là lần đó cô cùng Hughes phu nhân uống say, là hắn lái xe đem các nàng đưa về nhà.

"Lên xe đi."

Chiếc xe tang mới, đây là lần đầu tiên Karen ngồi vào, không chỉ vị trí tài xế rộng rãi hơn rất nhiều, hơn nữa phía sau cũng có thiết kế hố hình vuông dài để đặt quan tài, hai bên còn có loại ghế giống như xe buýt.

Khởi động xe, Karen bắt đầu lái xe về phía khu mỏ.

Bởi vì "Karen" đã từng thích đi chợ trời để mua truyện tranh và tiểu thuyết cũ, Karen biết vị trí của nơi đó.

"Này, Sarah, xe của chúng ta rộng rãi chứ?" Minna hỏi.

“Ừm!” Sarah gật đầu, "Có thể nằm xuống ngủ. ”

Karen lái xe nghe nói như vậy cười nói:

"Ha ha, cũng không thể nằm xuống xe này."

Lúc đi tới nửa đường, gặp phải một con đường đang xây, khiến cho Karen không thể né tranh vòng qua một lần nữa, quá trình né tránh mất không ít thời gian, dù sao thể tích xe tang mới rất lớn, lạn lách cũng không phải rất thuận tiện.

Đến khi đến khu mỏ, đã là năm giờ chiều.

"Mẹ." Sarah nhìn thấy mẹ mình.

Karen tìm một bãi đất trống bên cạnh, thuận thế dừng xe.

Minna theo Sarah xuống xe;

Một lát sau, Minna và Sarah đến cửa sổ ghế lái:

"Anh ơi, mẹ Sarah mời chúng ta đến nhà làm khách."

"Ừm, anh, mẹ em làm trà sữa rất ngon!"

Karen vốn định cự tuyệt, hắn càng có khuynh hướng trực tiếp lái xe về nhà, nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy chờ mong của Sarah cùng với người phụ nữ đứng cách đó không xa có chút câu nệ, Karen vẫn gật đầu nói:

"Được."

......

Nhà của Sarah nằm sâu trong khu mỏ, vì trời vừa mưa, vì vậy có rất nhiều hố nước trên đường, một số vũng được lót bằng gạch ở giữa, chỉ có thể bước qua.

Mái hiên rất thấp, cần phải cúi xuống để đi vào, bên trong là hai phòng, một là của cha mẹ Sarah, phòng khác là của Sarah và bà ngoại;

Nơi nấu cơm ở bên ngoài, có một cái bếp nhỏ được xây dựng bằng sắt làm nửa che.

Trong phòng, rất sạch sẽ, còn cắm mấy bó hoa dại.

"Bà nội, cháu dẫn các bạn cùng lớp cùng anh trai bạn ấy đến nhà chơi."

"Được rồi, được rồi."

Bà già đã lớn tuổi, nhưng tóc của bà vẫn được chăm sóc cẩn thận, ngồi đó, mỉm cười nhìn Minna và Karen.

"Ai, Sarah đưa các bạn cùng lớp về nhà chơi sao?"

Bên ngoài truyền đến thanh âm của một người đàn ông, hắn chống nạng, nhanh chóng tiến vào, vốn trong tay kẹp một điếu thuốc đang cháy một nửa, nhưng khi vào cửa ánh mắt đảo qua Minna cùng Karen, đem điếu thuốc trực tiếp ném ra bên ngoài.

"Cháu chào chú." Minna mở miệng nói.

"Chào cháu."

"Xin chào, cháu là anh trai của Minna, Karen."

Karen vươn tay về phía người đàn ông, đây là một thói quen không cách nào thay đổi, bởi vì hắn vẫn không coi mình là đứa nhỏ, hơn nữa người trong nhà cũng đều quen với điểm này, cho nên ở nhà hắn cũng không cần ngụy trang.

Người đàn ông sửng sốt một chút, nhưng vẫn vươn tay bắt tay Karen:

"Xin chào, cháu có thể gọi ta là Roth, hàng xóm láng giềng đều gọi ta là Roth thọt."

Tay Roth rất thô ráp, đầy vết chai, một cái ống quần khác dưới nạng, trống rỗng.

Khi đi vào, Karen để ý trong sân có không ít lốp xe cùng với vỏ xe vừa bị cắt ra, cộng thêm một ít công cụ đơn giản, Roth chính là lợi dụng lốp xe phế liệu để làm "dép" bán đi đổi lấy thu nhập;

Còn mẹ của Sarah, theo cách mà Sarah đã nói trên xe, là một công nhân trong một nhà máy dệt bông gần đó, nhưng gần đây là mùa thấp điểm, không có nhiều ngày cần phải làm việc.

"Mời ngồi, mời ngồi."

Sarah mang theo một số ghế dự phòng, Karen và Minna ngồi xuống.

"Em yêu, anh ngửi thấy mùi thơm, em đang nấu trà sữa sao?" Roth rất khoa trương hướng bên ngoài hô lên.

"Đúng vậy, xong rồi đây."

Một lát sau, mẹ Sarah dùng nắm nồi để đem mấy ly tới, chứa trà sữa trắng.

Cốc đặt trước mặt Karen và Minna được đổ đầy, ly trước mặt lão thái thái và Sarah thì đầy một nửa, cốc trước mặt Roth, là một lớp nhỏ như vậy;

Mẹ Sarah lại cười nói:

"Ta đi chuẩn bị bữa tối, vừa rồi Sarah đã nói với ta, cảm ơn nhà các cháu hôm nay dùng thức ăn rất phong phú chiêu đãi con bé."

"Đúng vậy, mẹ, tài nấu nướng của anh Karen thật sự rất lợi hại, thức ăn anh ấy làm ra trước kia con chưa từng ăn qua, nhưng con cảm thấy mẹ nấu cũng lợi hại như anh Karen."

Mẹ Sarah cúi đầu, hôn lên trán Sarah, cười nói:

"Yên tâm đi, mẹ sẽ không làm con thất vọng."

Ngay lập tức,

Mẹ Sarah dường như sợ Karen từ chối ở lại dùng bữa tối, lại cố ý nói:

"Cháu nhất định phải ở lại dùng cơm, để Sarah có thể hồi báo sự chiêu đãi của các cháu."

Roth cũng mở miệng nói: "Đó là tất nhiên, đồng học cùng bạn bè, hôm nay các bạn bè đến nhà ta, có cơm nóng để ăn, ngày mai ta đến nhà bạn bè, cũng có bữa ăn nóng, phải không, Karen tiên sinh?”

Mặc dù Roth cảm thấy người thanh niên trước mắt này thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng cử chỉ rất phong phạm, giống như công chức ngồi trong văn phòng chính phủ, theo bản năng thêm "tiên sinh" vào xưng hô.

"Vậy ta liền chờ đợi."