Sanji rít một hơi thuốc dài: ‘‘Tránh ra đi, để cho tôi cho nó một cú cuối cùng.

Rồi dùng nó bổ sung thịt trên thuyền !’’
Luffy và Zoro nghe nói Sanji muốn ra tay thì đồng thời dừng lại, dù gì cậu ta cũng là thành viên mới,huống hồ gì cũng là đầu bếp, nếu xem con vua biển trước mắt thành thực phẩm thì giao cho Sanji là hợp lý.

‘‘Grào...!ào...!ào !’’
Ngay lúc con bò biển há to miệng cắn tới, Sanji chạy vài bước lấy đà, đạp lên mạn thuyền tung người lên không trung.
‘‘Collier !’’
Sanji tung cú đá vào cái cổ to mập của con bò biển, làm cho cái cổ của nó bị lệch sang một bên, máu từ mũi và miệng liền bắn ra, thân hình của con bò biển bị đánh bay thêm lần nữa.
Lần này, nó đã trực tiếp bất tỉnh, cả người của nó nằm ngửa trên mặt biển.
‘‘Đá đẹp lắm, đầu bếp !’’
Luffy lập tức vỗ tay khen hay.
‘‘Đại ca Sanji thật mạnh!’’
Johnny và Yosaku giống như hai tên tiểu đệ nịnh hót, không ngừng tâng bốc.

‘‘Cạch !’’
Sanji nhẹ nhàng đáp xuống boong thuyền, hút một hơi thuốc, nhìn về phía Johnny và Yosaku : ‘‘Hai người các ngươi đi cắt lấy một phần thịt từ con quái vật đó đi, phần ăn bổ sung thêm thịt bò vô cùng dinh dưỡng.

À nhớ chọn phần cổ ấy!’’
Hai tên thợ săn tiền thưởng vâng dạ một tiếng, liền lập tức nhảy sang đứng trên người con bò đã hôn mê, bọn họ cầm trong tay thanh kiếm không ngừng cắt chém.
Rất nhanh, trên tay mỗi người mang một miếng thịt bò lớn, khoảng chừng vài chục kilogram đem về trên thuyền Merry, bỏ vào trong tủ lạnh để bảo quản.
‘‘Cậu không giết nó à ?’’
Alex một bên nhìn thấy Sanji chỉ muốn một ít thịt của con vua biển này, mà không xuống tay hoàn toàn giết chết nó, mở miệng hỏi.
Sanji vừa bưng ra món ăn cuối, bày biện ở trên bàn: ‘‘À! Chỉ là một con hà mã ngốc mà thôi ! Dù sao thì thuyền của chúng ta cũng không đủ to để mang đi toàn bộ thân thể của nó, số thịt vừa rồi coi như là được rồi.

Vậy thì tha cho nó một mạng !’’
Alex không có ngay lập tức đáp lời Sanji, đợi cho tất cả mọi người đã xong xuôi tất cả công việc, ngồi vào trên bàn cơm.
Sau một trận ăn như gió cuốn, chưa đầy 15 phút sau, trên bàn chỉ còn lại đống đĩa trống không, ai nấy đều xoa lấy cái bụng no tròn của mình, biểu hiện vô cùng thỏa mãn.
Lúc này, Alex mở miệng nói: ‘‘Chúng ta sắp đến đảo Cocomi rồi, cho nên bây giờ tôi sẽ giải thích một chút tình hình ở nơi đó, cũng như là tất cả mọi chuyện về Nami !’’
Tất cả mọi người đều gật đầu, không lên tiếng, đợi cho Alex tiếp tục nói.
Alex bắt đầu giảng giải: bắt đầu với việc tất cả các thôn làng, thị trấn trên quần đảo Cocomi bị thống trị bởi Băng Hải Tặc Arlong kể từ 8 năm trước, trong thời gian này đã có một vài thị trấn bởi vì một người không nộp đủ thuế vì vậy đã bị bọn này ra tay tiêu diệt toàn bộ, chuyện mẹ nuôi Belle-Mère của Nami bởi vì bảo vệ cô ta lúc còn nhỏ nên bị Arlong giết chết, việc Nami đồng ý gia nhập Băng Hải Tặc Arlong để giúp hắn ta vẽ bản đồ khắp thế giới, ước định 100 triệu Belly giữa Nami và Arlong để chuộc lại làng,...
Theo từng việc Alex kể ra, sắc mặt mấy người ngồi nghe liên tục biến hóa, đồng cảm có, đáng thương có, nhưng chiếm đa số vẫn là phẫn hận, tức giận đến cực điểm.
Sau khoảng 30 phút, Alex rốt cuộc cũng kể xong, tinh thần căng cứng bởi vì phẫn nộ của mọi người từ từ cũng bình tĩnh trở lại.
‘‘Nói như vậy, tất cả mọi chuyện đều là do cái tên gọi là Arlong kia làm ra ?’’
Luffy quay đầu sang, hỏi.
Alex gật gật đầu, có thể nói là như vậy, tất cả những thứ làm người người căm hận diễn ra trên quần đảo Cocomi đều do một tay tên đầu xỏ Arlong lên kế hoạch, mấy tên sĩ quan hay thuộc hạ trong băng chỉ là nghe theo lệnh hắn ta mà làm việc.
Zoro khoanh tay ở trước ngực: “Vậy thì chúng ta cứ đi đến trực tiếp cái Công Viên Arlong kia, rồi làm thịt tất cả bọn hắn là được!”
Trên mặt Johnny và Yosaku đầy là nước mắt: “Đại tỷ Nami thật là đáng thương!”
Usopp thì không nói gì, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn vài phần.
Một ngón tay Alex chỉ hướng con vua biển đang nằm bất tỉnh trên mặt biển: “Nó là Bò Biển Mohmu, như mấy cậu đã biết, sinh vật này chỉ có ở Đại Hải Trình thôi.


Băng Hải Tặc Arlong đã mang theo nó từ Đại Hải Trình đến đây, con vua biển này cũng xem như là một thành viên của Băng Hải Tặc Arlong, một phần chiến lực của bọn hắn.”
Cậu ta nói tiếp: “Mấy năm qua chắc chắn nó cũng đã hại chết không biết bao nhiêu người dân trên đảo Cocomi rồi.

Bây giờ nếu không tiêu diệt con bò này, lúc chúng ta đánh nhau với Băng Hải Tặc Arlong, nó có thể xuất hiện làm phiền.

Mà nếu như nó không xuất hiện tại đó mà trốn đi, sau khi chúng ta rời đi, nó sẽ còn lảng vảng quanh đây hại người, người bình thường thì làm sao mà đối phó được với một con quái vật khổng lồ như thế này?”
Alex nói xong, Zoro ngay lập tức rút kiếm ra, cậu ta chỉ dùng một chém đã cắt đứt đầu của con bò biển, dòng máu đỏ thẩm lan tràn ra một mảng lớn mặt biển.
Giải quyết xong con vua biển, thuyền Going Merry tiếp tục dưới sự điều khiển của Alex hướng về phía quần đảo Cocomi mà tiến tới.
“Đại ca Alex! Nhìn thấy đảo rồi!”
Johnny tay cầm ống nhòm đưa lên trên mắt, phát hiện con thuyền đã đến gần đất liền, hắn ta liền la lên.
15 phút sau, tàu đã tiếp cận bãi biển, Yosaku dường như nhận ra cái gì, quay đầu lại phía đám người: “Mấy đại ca, bên kia có một chiếc thuyền hải quân.

Bọn chúng đang vận chuyển thứ gì đó lên thuyền, dường như là mấy cái hòm gỗ! Có lẽ chúng sắp rời đi rồi, chúng ta có nên tránh một chút không?”
Alex nghe thấy vậy, ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc cũng nhớ được cái thuyền hải quân kia ở đây đang làm gì, cậu ta nhìn mọi người xung quanh, mở miệng nói: “Bây giờ tôi có việc cần phải rời đi một chút.

Mọi người hành động cẩn thận một tí, đừng đánh rắn động cỏ, tạm thời tránh khỏi tầm mắt của mấy tên hải quân kia lẫn mấy tên Băng Arlong.

Trước tiên hãy đi đến thôn làng, thị trấn nào đó tìm hiểu thông tin trước đã.


Đợi tôi trở lại, chúng ta cùng nhau hành động!”
Tất cả mọi người không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý.
Thuyền Merry cập bến tại bờ biển ở một chỗ khá là kín đáo, rất nhanh neo được thả xuống, mọi người bắt đầu chia nhau ra hành động, một mình Alex đi về một hướng, những người còn lại thì đi cùng nhau mục tiêu tìm kiếm vị trí của thôn làng.

...
Tại trên quân hạm của Chi Đội Hải Quân số 16, Đại Tá Nezumi tay cầm lên một cục tiền, miệng hắn cười rất là thỏa mãn: “Tổng cộng có hơn 100 triệu.

Chúng ta được ba mươi phần trăm của số tiền này! Chít...!chít...!chít...!Vậy cũng là hơn 30 triệu Belly!”
Một tên lính Hải Quân đang phụ trách đếm tiền nhìn về phía tên đại tá: “Thưa ngài, số tiền này đa số đều rất cũ nát, dính đầy bùn đất, thậm chí còn có máu tươi!”
Tên đại tá mặt chuột xua tay, không để ý chút nào, nói: “Cái đó không quan trọng! Tiền nào mà chẳng là tiền!”
Sau đó, hắn ta nở ra một nụ cười bỉ ổi : ‘‘Chít...!chít...!chít...!Không ngờ ‘Miêu Tặc’ Nami chỉ là một con nhóc, thế mà cô ta có thể kiếm được số tiền lớn như vậy.

Nếu như lời của Arlong nói là đúng, thì trong tương lai chúng ta sẽ lại có ‘thu hoạch’ giống như hôm nay!’’