Từ khi Trương Sở Lăng trong lúc vô ý lộ sự tài giỏi của mình , Chu Minh Cường cũng thu liễm đi rất nhiều, Chu Minh Cường là một người thông minh, nếu Trương Sở Lăng biết hắn phá rối trong đó , hơn nữa lại đã "Cảnh cáo ", hắn cảm giác nếu mình vẫn tiếp tục giả thần giả quỷ sẽ không phải là ý hay , dù sao cũng là người phụ trách chi đội , phân đội nếu như bởi vì không đoàn kết mà xảy ra chuyện gì , hắn cũng không yên ổn khi báo cáo kết quả công tác .



Thời gian huấn luyện 3 tháng qua rất nhanh , toàn bộ chương trình huấn luyện đều đã hoàn thành , chỉ còn một đợt diễn tập cuối cùng đang đợi bọn họ.



"Lần diễn tập này , là đợt diễn tập cuối cùng và lớn nhất trong lần huấn luyên PTU này của các ngươi ,sau khi rời khỏi doanh trại huấn luyện , mỗi một trận chiến đều có thể là trận chiến ác liệt, hi vọng mọi người tranh thủ cơ hội đem các chiến thuật đã được học vận dụng thật tốt ..." Trong phòng học lớn ,thanh âm của Quách Quân Vĩ vang lên truyền vào tai mọi người "Mặt khác, tuần sau, chúng ta sẽ cử hành nghi thức tháo dây súng "



Lúc nói những lời này , thanh âm của Quách Quân Vĩ có điểm trầm xuống, một bầu không khí khác trong phòng bắt đầu xuất hiện , nhiều học viên phái dưới bắt đầu bị lây nhiễm, mọi người hoàn toàn hưng có hưng phấn như trước kia .




"Sir, cái gì là tháo dây súng ?" Dưới một cái học viên hỏi.



"Tháo dây súng là một truyền thống của bộ đội cơ động chúng ta , trước đây mỗi một cảnh sát đều có một cái dây súng , sau khi trải qua một thời gian huấn luyện bộ đội cơ động , đại biểu cho trình độ của mọi người , về sau không cần cấp trên phải giám sát mọi nơi , phải biết tùy cơ ứng biến, đây cũng là điều cuối cùng chúng ta dặn dò các ngươi , ta hi vọng các ngươi không phải khiến cho ta quan tâm nữa ." Ánh mắt Quách Quân Vĩ đảo qua các cảnh viên .



Trong thời gian 3 tháng ngắn ngủi , mặc dù mọi người đổ mồ hôi và máu rất nhiều ở trường học , cũng là lúc sắp chia tay , trong lòng mọi người cũng không có khúc mắc vướng bận gì , có chỉ là không còn cùng nhau gắn bó .Trong 3 tháng , chúng cảnh viên không chỉ đề cao được kỹ năng, tư tưởng cùng hành vi cũng trở nên thành thục vững vàng hơn so với trước đây .



"Được rồi, tất cả mọi người là cảnh sát ưu tú , không nên quá xúc động." thanh âm của Quách Quân Vĩ đột nhiên vang lên , đem tất cả sự chú ý của cảnh viên tập trung lên người hắn lần thứ hai , chỉ thấy hắn chỉ vào địa đồ phân tích trên hình chiếu nói , "Hiện tại chúng ta nhìn địa đồ một chút, vị trí của trường học của chúng ta là vị trí này , mặt đông chân núi kéo xuống tân thôn xã ... tiếp nối là cát, phía nam bao gồm toàn là đá ... cùng với khu vực xung quanh ... ‘ hung thủ ’ khả năng tiếp cận từ mấy hưóng này , nhiệm vụ của mọi người là phân công nhau hành động, bắt được bọn phản động trước khi mặt trời lặn ."



Thấy trên địa danh trên bản đồ chi chít , Trương Sở Lăng nhíu mày, một chi đội chỉ có hơn 40 người tìm kiếm trên một địa phương lớn như vậy chỉ trong 6 giờ ngắn ngủi , hơn nữa "Hung thủ" còn có thể mang trên người vũ khí , muốn chế phục "Hung thủ" cũng có chút khó khăn a.



Rất hiển nhiên, mọi người đều ý thức được độ khó của cuộc diễn tập lần này , cả đám mặt mày sầu khổ suy nghĩ , đều suy nghĩ làm thế nào hoàn thành nhiệm vụ đúng thời gian qui định .



"Trương Sở Lăng, Đường Dũng, Lưu Tuấn Hi... Các ngươi thuộc tổ 1, Chu Minh Cường dẫn đầu..." Quách Quân Vĩ đem chi đội bốn mươi người phân thành bốn tổ mỗi tổ mười người , theo bốn hướng trong núi Đái Lĩnh để đánh bọc sườn.



Sau Quách Quân Vĩ hoàn thành việc phân tổ , Điền ny, Chu Minh Cường, Phí Á Lâm, Quách Quân Vĩ bốn người lập tức lựa chọn phạm vi mà bản thân phụ tcách tìm kiếm , khiến người ta kỳ quái chính là, Chu Minh Cường lựa chọn vị trí phía Bắc , phía Bắc núi Đại Lĩnh có đầm lầy cá sấu , núi Đầu Ngựa , rừng thông , núi lớn vắt ngang , các dãy núi liên tiếp nhau .



Theo lý mà nói, địa hình phía bắc là phức tạp nhất , hơn nữa địa thế hiểm trở , việc tìm kiếm đạo tặc mất rất nhiều công sức lại vô cùng nguy hiểm . Bất quá Chu Minh Cường làm như vậy cũng có chỗ tốt, bởi vì địa thế hiểm ác đáng sợ, đạo tặc cũng sẽ không có khả năng sẽ xuất hiện ở đó , có thể nói có lợi cùng có hại.



Sau khi tới chân núi Đầu Ngựa , Chu Minh Cường ngừng cước bộ, hắn kêu mọi người tập trung lại, lấy ngữ khí trao đổi nói với mọi người : "Vì để tăng tôc độ tìm kiếm , ta quyết định chia tổ của chúng ta thành hai tổ ..."



"Như vậy không tốt đi, chúng ta chỉ có mười người , nếu như chia làm hai tổ , nhân số lại càng thiếu..."




"Đúng vậy, tổng cộng có bốn ‘ hung thủ ’, hơn nữa bọn họ đều có vũ khí , chúng ta vạn nhất gặp phải bọn chúng thì phải chịu thiệt thòi a."



"..."



Chu Minh Cường còn chưa nói xong , mười người trong tổ đã ồn ào , thế nhưng rất hiển nhiên, trong lòng Chu Minh Cường đã quyết tâm làm như vậy , "Các ngươi cũng biết, địa thế chỗ này hiểm trở đáng sợ , khả năng đạo tặc xuất hiện ở đây rất thấp , do đó chỉ cần mọi người khi tìm kiếm chú ý chiếu cố lấn nhau , chú ý địa thế dưới chân , tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì ..."



Nghe được Chu Minh Cường phân tích, tất cả mọi người ào ào gật đầu, rất hiển nhiên, quan điểm của hắn được mọi người thừa nhận , ngay cả Trương Sở Lăng cũng có điểm bội phục khả năng diễn thuyết của Chu Minh Cường , thao tác đả thông tư tưởng cho mọi người thật dễ dàng .



Lúc phân chia thành hai tổ , Trương Sở Lăng rốt cuộc cũng biết được tâm địa của Chu Minh Cường , bởi vì Chu Minh Cường để Trương Sở Lăng làm người phụ trách một tiểu đội , nói cách khác, một khi thành viên trong tiểu đội của Trương Sở Lăng gặp phải sự cố gì , hoặc giả bọn họ để bọn đoạ tặc chạy trốn , Trương Sở Lăng phải gánh chịu trách nhiệm nhất định .



"Làm hay không làm ?" Trương Sở Lăng do dự một hồi, Lưu Tuấn Hi cũng gật đầu , hắn cũng không cho rằng "Hung thủ" sẽ xuất hiện ở nơi này , hắn liền gật đầu.



Thấy Trương Sở Lăng đáp ứng yêu cầu của mình, lông mi Chu Minh Cường nhướn cao , khóe miệng mỉm cười, hắn nhanh chóng đem mười người chia làm hai tổ , trong đó Lưu Tuấn Hi cùng Đường Dũng đều thuộc tổ của Trương Sở Lăng , trong tổ của Trương Sở Lăng còn hai thành viên khác là một người đến từ cục cảnh sát Du Ma và một người đến từ cục cảnh sát Hoàng Giác , bất quá một người là nữ hài, một người là bụng bia, bộ dạng thoạt nhìn cũng có vẻ yếu đuối.



Nhìn thành viên trong tổ của mình , Trương Sở Lăng không khỏi cười khổ, chỉ có Lưu Tuấn Hi cùng Đường Dũng là hai tên to con , nếu không bề ngoài tổ đội của mình thật sự đúng là yếu đuối a .



"A lăng, không nghĩ tới ngươi cũng làm quan a, nói mau nên làm như thế nào, tất cả chúng ta sẽ theo ngươi ." Sau khi Chu Minh Cường dẫn 5 người kia đi , Lưu Tuấn Hi vỗ vào vai Trương Sở Lăng hỏi.



Trương Sở Lăng chỉ chỉ hướng ngược lại với hướng của Chu Minh Cường rời đi , "Nếu Chu Sir qua bên kia tìm kiếm , chúng ta hãy hành động theo hướng này đi , a Hi, Đường Dũng, các ngươi chiếu cố Ông hiểu kinh cho tốt. Lý Bân, ngươi theo sát ta, sơn thế hiểm yếu, tất cả mọi người chú ý dưới chân."




Ông Hiểu Linh chính là nữ cảnh sát ở cục cảnh sát Du Ma , mà Lý Bân chính là cái bụng bia ở cục cảnh sát Hoàng Giác kia .



Thấy Trương Sở Lăng chỉ huy thoả đáng, bốn người đồng thời yên lòng vốn lúc nãy có chút lo lắng về năng lực của Trương Sở Lăng , ánh mắt của Lưu Tuấn Hi hướng về Trương Sở Lăng tán thưởng . Nhóm năm người Trường sở lăng di chuyển , hướng núi Đầu Ngựa mà đi .



Hình dáng của núi Đầu Ngựa cũng liên quan đến tên gọi của nó , cả ngọn núi chót vót, nhìn lại, so với cái đầu ngựa cũng không khác biệt mấy , trên mặt đất đầy đá vụn, khe suối, cỏ dại sinh sôi.



Đi được mười mấy phút đồng hồ , mọi người cũng cảm giác thể lực có điểm không chịu đựng nổi , thở hồng hộc muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, mà lúc này đi chưa được một phần ba sườn núi .



"Mọi người kiên trì một chút, rất nhanh sẽ đi ra khỏi đỉnh núi thôi ." Thấy ánh mắt mong chờ của mọi người nhìn mình , Trương Sở Lăng biết thái độ lúc này của mình rất quan trọng , hắn chỉ cần há miệng , khẳng định mọi người sẽ lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi , như vậy thứ nhất, việc di chuyển lên sườn núi sẽ bị cản trở .



Trương Sở Lăng nói xong câu đó, hắn lại đi trước vài bước , thấy hắn không có chút nào có thể thương lượng được , những người phía sau cũng không có mở miệng , dù sao mọi người đều biết nhiệm này rất gấp gáp , hơn nữa thoạt nhìn thì thấy thân hình của Trương Sở Lăng có vẻ gầy yếu , Ông Hiểu Linh lại được hai người Lưu Tuấn Hi cùng Đường Dũng chiếu cố , do đó trong lòng có cảm giác không thua kém gì Trương Sở Lăng.



Lý Bân trong lòng thầm kêu khổ , tuy rằng thân thể hắn thoạt nhìn cũng có thể chịu được , chính là hai tháng trước hắn vẫn là một nhân viên văn phòng a , suốt ngày không luyện tập thể lực , bụng laị chống đỡ với rượu bia , trông thấy từng vết chân phái trước của Trương Sở Lăng , hắn vẫn có gắng đi sau , mồ hôi trên mặt giống như mưa , ánh mặt trời chiếu xuống, hắn cảm thấy hoa mắt nhức đầu .



"Ôi..." Lý Bân không để ý giẫm lên một hòn đó nhỏ trên mặt đất , bị trợt chân nên thân thể té hướng ngược lại .



"Cẩn thận!" Hai người Đường Dũng cùng Lưu Tuấn Hi một tả một hữu mang theo Ông Hiểu Linh theo sau Lý Bân , đột nhiên thấy Lý Bân bị trợt chân ngã về phía ba người , trong lòng kinh hãi .