Đại khái khoảng chín giờ, Trương Sở Lăng đến cửa công viên ,quán cơm nơi Lý Vũ Hàm làm việc đốí mặt với công viên, quán cơm với công viên chỉ cách nhau cái ngã tư.



Theo sự tính toán của Trương Sở Lăng , nhà hàng Ngô Ký đóng cửa vào khoảng 8h30, Lý Vũ Hàm còn muốn ở trong tiệm cơm dọn dẹp mọi thứ khoảng chừng 20 phút, tối đa chín giờ là có thể đi ra.



Khiến kinh ngạc Trương Sở Lăng chính là , đã mười mấy phút đồng hồ , Lý Vũ Hàm vẫn còn không có xuất hiện. Nhìn lại , cửa chính nhà hàng Ngô Ký đã đóng cửa, bảng quảng cáo cũng đã tắt.



Lý Vũ Hàm là người quan niệm đúng giờ phi thường, nàng tuyệt không sẽ vô duyên vô cớ đến muộn, trực giác nói cho Trương Sở Lăng, Lý Vũ Hàm khẳng định đã xảy ra chuyện, nhớ tới buổi trưa Lý Vũ Hàm cùng bản thân có bộ dạng muốn nói lại thôi , Trương Sở Lăng bắt đầu lo lắng thay cho nàng .




Tâm lý có cái ý nghĩ này, Trương Sở Lăng cũng không phải là ngu ngốc. Hắn cảm giác mình chờ đợi ở đây không phải là biện pháp, Vì vậy hướng cửa sau nhà hàng Ngô Ký đi đến, bởi vì khi quán ăn đóng cửa, Lý Vũ Hàm thường ra về bằng cửa sau.



Đi xuyên qua ngã tư, vòng qua quán ăn, Trương Sở Lăng như bóng ma lặng yên ẩn thân nhẹ nhàng đi về phía quán ăn , hắn quyết định xem trước tình huống một chút rồi mới quyết định phải làm gì tiếp theo.



Căn phong phía sau quán ăn vẫn còn sáng đèn, nhìn qua rèm cửa sổ, mơ hồ có thể thấy bóng người bên trong đang dao động , tựa hồ như đang tranh chấp cái gì, đáng tiếc chính là cự ly quá xa, Trương Sở Lăng thực sự nghe không rõ nội dung của việc tranh chấp.



Hai phút sau, cửa sau quán ăn mở ra, từ trong nhà đi ra một bóng người, đúng là Lý Vũ Hàm, chỉ thấy nàng tâm tình ảm đạm đóng kỹ cửa sau, sau đó vô tình hướng phía ngã tư công viên mà đi đến.



Thấy Lý Vũ Hàm không có việc gì, Trương Sở Lăng thở dài một hơi, hắn đang chuẩn bị theo sau ,lại phát hiện cửa sau lại mở, từ bên trong một cái đầu trọc lén lút thò ra, Trương Sở Lăng kiềm chế không đuổi theo Lý Vũ Hàm mà dừng lại, một lần nữa ẩn nấp.



Trương Sở Lăng biết cái "Đầu trọc" này, hắn là lão bản của quán ăn Ngô Bằng Huy, tuổi hơn bốn mươi , thái độ làm người keo kiệt, miệng lưỡi giảo hoạt , nhiều lần Lý Vũ Hàm vi phạm một chuyện nhỏ đã bị hắn bám lấy không tha , trách phạt cắt xén tiền lương của nàng.



Thấy thân ảnh Lý Vũ Hàm đã biến mất ở góc đường, Ngô Bằng Huy quay đầu lại bắt chuyện một tiếng, sau đó từ trong phòng đi ra, sau đó một chút, trong phòng lại đi tới một người.



Người này ăn mặc áo ngủ, thân thể mập mạp, cả khuôn mặt đều giấu dưới tóc, nếu không quen thuộc vóc người của lão bản nương Ngô ký, Trương Sở Lăng sẽ hoài nghi mình hiện tại có phải là gặp quỷ hay không.



Trương Sở Lăng lúc này cũng không rảnh đi trông nom Lý Vũ Hàm , hành vi dị thường của vợ chồng lão bản Ngô ký nói cho hắn biết, hai người kia tuyệt đối có chuyện, bọn họ đang ở tiến hành một âm mưu nào đó , hơn nữa vô cùng có khả năng là nhằm vào Lý Vũ Hàm .



Trương Sở Lăng móc ra điện thoại di động của mình, khởi động chế đọ camera, nhất của nhất động của vợ chồng Ngô Bằng Huy hoàn toàn hiện lên màn hình điện thoại di dộng.




Cái điện thoại này trong tay Trương Sở Lăng đã dùng được 7 năm , là điện thoại di động một màu đời thứ nhất, chỉ có tính năng nói chuyện cùng nhắn tin, thế nhưng Trương Sở Lăng gần đây đã tốn không ít công phu với nó, ngoại trừ bề ngoài có chút biến hoá nhỏ, toàn bộ bên trong điện thoại di động cũng thay đổi rất nhiều, nó không chỉ có đầy đủ toàn bộ các tính năng, mà cũng thành một vũ khí công kích đơn giản của Trương Sở Lăng, chỉ là toàn bộ những tính năng này đều cần phải khởi động theo mộtảiình tự bí mật mới có thể hiện ra, dưới tình huống bình thướng, điện thoại di động của hắn không khác cục gạch là mấy. ( Anh ấy thật pro có thể biến cục gạch thành iphone @@)



Không thể không nói , tính năng camera của điện thoại di động rất tuyệt. Bởi vì theo trên màn ảnh trên tay, Trương Sở Lăng tinh tường thấy vợ chồng Ngô Bằng Huy lắm lét hết nhìn đông lại nhìn tây canh chừng , lấy thanh sắt đập vào cửa , khoảng mười phút , cửa sau đã bị hư hại, sau đó hai vợ chồng lại rón ra rón rén đi vào trong phòng. Từ lúc bắt đầu cho đến lúc này, hai vợ chồng không có bật đèn, do đó camera trên điện thoại của Trương Sở Lăng mới có thể tinh tường quay lại hết tất cả chuỵên này, tính năng của điện thoại di động sử dụng trông bóng tối thật là hoàn hảo , nếu không tại cái nơi đèn đường chiếu lờ mờ thê này, căn bản cái gì cũng không nhìn rõ được.



Trương Sở Lăng trong lòng có điểm nghi hoặc đối với việc làm của hai vợ chồng , rốt cuộc mục đích của họ là gì ? Bất quá lúc này hắn cúng không suy nghĩ nhiều như vậy, thấy vợ chồng Ngô Bằng Huy làm trò xong, hắn hướng phía ngã tư công viên bước nhanh đến, hắn nghĩ Lý Vũ Hàm khẳng định đang sốt ruột chờ đợi.



Sự thực cũng đúng như thế, do cùng với vợ chồng lão bản cãi nhau vài câu , làm lỡ thời gian hẹn, Lý Vũ Hàm rời khỏi quán ăn bằng cửa sau , liền vội vã chạy tới cổng công viên.



Đáng tiếc chính là, lúc nàng tới cổng công viên, cũng không có thấy bóng dáng của Trương Sở Lăng. Công viên khoảng 8h đã đóng cửa, lúc này bên trong một màu đen kịt, bên trong thi thoảng có vài tiếng chim hót, ban đêm ở đây rất tĩnh mịch, làm cho sự sỡ hãi cũng tăng lên.



Lý Vũ Hàm nhìn vào đồng hồ trên tay mình, kim đồng hồ chỉ hướng chín giờ rưỡi.



"Trương đại ca là không đến, hay là không kiên nhẫn chờ ở đây?" Lý Vũ Hàm trong lòng phỏng đoán nói, "Trương đại ca nhất định là chờ mình lâu mà không thấy đến, cho là mình đã để hắn leo cây, do đó tức giận rời đi."



Nghĩ vậy , Lý Vũ Hàm trong lòng có chút mất mác, trong đầu nàng có chút phiền não, cúi đầu ngồi xổm trên mặt đất.



Đột nhiên, có một cỗ hương thơm mê người truyền vào chóp mũi, hình như là món cá viên mà mình thích nhất. Hương thơm này rất nhanh liền đã làm cho bụng nàng sôi ùng ục, chỉ là nàng rất buồn bực , xung quanh đây không có chỗ nào bán cá viên cả , chẳng lẽ là mình đói quá mà bị choáng, xuất hiện ảo giác?




Nghi hoặc ngẩng đầu lên, lại phát hiện Trương Sở Lăng đang trước mặt mình cười , trong tay cầm một chuỗi cá viên đang quơ quơ trước mũi mình.



"Trương đại ca." Đột nhiên trong lúc này thấy người mà mình yêu thương ngay trước mặt, Lý Vũ Hàm cũng bất chấp sự rụt rè của bản thân, liền ôm lấy Trương Sở Lăng.



"Uy, cá viên, cái viên Sài Gòn a, bị ngươi làm rơi rồi ..." Trương Sở Lăng bất ngờ không kịp đề phòng bị Lý Vũ Hàm ôm chặt lấy, cá viên cũng bị đụng rơi trên mặt đất, hắn tiếc rẻ hô lớn.



Đáng tiếc chính là, cái miệng của hắn rất nhanh đã bị chặn lại, chỉ có trợn mắt há hốc mồm mà hưởng thụ sự ngọt ngào bất thình lình .



Ôm thiếu nữ thanh xuân mỹ lệ trong lòng, cảm thụ được bộ ngực đàn hồi kinh người của đối phương,đặc biệt mùi thơm nhẹ trên cơ thể thiếu nữ như trêu chọc thần kinh mình, mài tóc bị giỏ thổi hướng khuôn mặt mình mà phe phẩy qua. Không kiềm chế được , Trương Sở Lăng phát hiện máu trong mình sôi trào, hai tay theo thói quen du ngoạn trên cơ thể đối phương, khẽ nhếch miệng, để cái lưỡi đinh hương như con rắn nhỏ tiến vào...



Lý Vũ Hàm bình thường cũng thấy cảnh hôn môi trên tiểu thuyết hay TV, nàng sở dĩ đột nhiên trở nên chủ động như thế, hoàn toàn là do thầm mến Trương Sở Lăng đã lâu, trong lòng lại cất giấu rất nhiều chua xót. Lúc đang hôn, nàng thật sự là cảm nhận được một cảm giác khác lạ, có thể nói ở thế kỷ 30 Trương Sở Lăng cũng là một cao thủ tình trường.



Sau vài giây đồng hồ, Trương Sở Lăng giở trò tấn công liên miên không dứt, không chỉ hàm răng của nàng thất thủ , còn tuỳ ý để Trương Sở Lăng thi triển năng lực hôn môi , thân thể tê dại bồng bềnh, mọi cử động bị đình trệ.



"Trương đại ca, ngươi mau dừng lại, ta muốn đi tiểu." trong khi Trương Sở Lăng đang chìm đắm trong lạc thú mà hắn chưa từng có ở đây,nhưng Lý Vũ Hàm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thoát khỏi nụ hôn của Trương Sở Lăng , dùng thanh âm nhỏ đến nỗi không thể nghe được để nói . ( dễ liệt dương thật =.= )