===
Đêm qua, Đồng Tuyết Lục đã bị giày vò rất lâu, cô chỉ nhớ rằng Ôn Như Quy đã giúp cô dọn dẹp, chuyện sau đó như thế nào thì cô không còn nhớ rõ nữa.
Quả thật hôm qua quá mệt mỏi, dường như Đồng Tuyết Lục đã ngủ một giấc rất dài, trong một thoáng, cô không kịp nhận ra mình đang ở đâu.
Cô chớp đôi mắt hạnh nhìn cách bày trí của căn phòng, hoàn toàn không nhớ ra được việc mình đã lấy chồng.
Đúng lúc này, tiếng đẩy cửa vang lên, Ôn Như Quy từ bên ngoài bước vào phòng.
- -- Lúc này, Đồng Tuyết Lục mới kịp nhận ra là mình đã kết hôn.
Tối hôm qua, rõ ràng được ra sức là anh, thế nhưng người mệt mỏi lại là cô, thật không công bằng.
Ôn Như Quy lại gần nhìn vào mắt cô, đội tại của anh ửng đỏ: "Em dậy rồi sao? Ông nội lo rằng em ngủ nhiều quá sẽ không tốt cho cơ thể cho nên mới bảo anh đến gọi em."
Ánh mắt của Đồng Tuyết Lục đảo qua đời tại hồng hồng của anh, giọng nói của cô có hơi lười biếng, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Theo như phong tục, nàng dâu với về nhà chồng thì ngày đầu tiên phải dậy nấu cơm cho nhà chồng ăn, nhưng khi cô còn chưa được gả đến thì ông cụ Ôn đã bảo rằng cô không cần phải để ý đến phong tục này, phong tục nọ, thích ngủ đến mấy giờ thì cứ ngủ.
Ôn Như Quy đóng cửa lại, anh nhớ lại sự điên cuồng của tối hôm qua, máu xộc thẳng lên mặt: "Xin lỗi em, tối hôm qua anh không làm chủ được bản thân, em... còn đau không?"
Đồng Tuyết Lục dùng đôi mắt hạnh nhìn anh: "Nếu như em nói là đau, thì có phải sau này anh định sẽ kiềm chế bản thân thật tốt, làm hòa thượng luôn hay không?"
Thật ra, tối hôm qua cũng có thể nói là anh đã kiềm chế lắm rồi, hơn nữa còn rất quan tâm đến cảm nhận của cô, cộng thêm việc cô đã nghỉ ngơi rất tốt cho nên bây giờ cô không cảm thấy quá khó chịu.
Ôn Như Quy: "..."
- -- Một hòa thượng đã phá giới thì còn có thể nhẫn nại kiềm chế như trước kia hay sao?
- -- Đương nhiên là không thể nào.
Ôn Như Quy lại ngồi xuống mép giường, khuôn mặt của anh ửng hồng: "Sau này... anh sẽ nhẹ nhàng hơn."
- -- Sau này...
- -- Ngụ ý chính là không muốn làm hòa thượng, muốn ăn thịt.
Đồng Tuyết Lục cười một tiếng, theo động tác của cô, tấm chăn mền cũng trượt xuống, trên cơ thể của cô ngoại trừ chỗ mặc áo lót ra thì những chỗ khác đều chi chít vết đỏ.
Cô chỉ vào vết đỏ trên cánh tay, nói: "Vậy mà anh còn nói cái gì mà sẽ bảo vệ em suốt đời, anh xem anh biến em thành ra như vậy mà còn không chịu đi làm hòa thượng, xem như là em đã hiểu được câu nói đàn ông mà đáng tin thì con heo cũng biết trèo cây."
Ôn Như Quy: "..."
Anh nhìn những vết đỏ lộn xộn trên cánh tay tinh tế trắng nõn thon dài của cô, đáy mắt hiện lên vẻ hối hận: "Xin lỗi em, anh không ngờ rằng mình lại không biết nặng nhẹ như thế này, lần sau anh để em... muốn làm gì thì làm."
"Lần sau anh để em muốn làm gì thì làm."
Nói tóm lại chính là anh tình nguyện nằm dưới người cô, nhưng cũng không đồng ý bỏ chuyện ăn thịt.
- -- Ôi, đàn ông, chậc chậc.
Màn cửa của căn phòng chưa được kéo lên, tia sáng lờ mờ mà kiều diễm.
Đồng Tuyết Lục đưa tay ôm lấy cổ của anh, cười khúc khích nói: "Sở trưởng Ôn, anh như vậy là không được đâu nha, trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện lưu manh."
Khuôn mặt của cô như tranh, đôi môi đỏ nhếch lên, đôi mắt hạnh ướt át nhìn anh chằm chằm, dường như còn có thể đoạt hồn người khác.
- -- Giống như yêu phi khiến cho quân vương không muốn lâm triều thời cổ đại.
(*) Xuân tiêu khổ doãn nhật cao khởi (Đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy)
Tòng thử quân vương bất tảo triều. (Từ đấy vua không lâm triều sớm nữa.)
Trích "Trường hận ca" (長恨歌) – Bạch Cư Dị (白居易)
Cô chỉ mặc một chiếc áo lót nhỏ, 2 người còn ôm như thế này, da thịt ma sát vào nhau, dường như có một dòng điện chạy Xoẹt qua cơ thể của Ôn Như Quy, khiến cả người anh cứng đờ.
"Anh chỉ lưu manh với một mình em."
Ngay cả dáng vẻ của những người phụ nữ khác anh còn không nhớ được, đừng nói gì là giở trò lưu manh với bọn họ.
Hơi thở nóng rực của anh phả lên cổ của Đồng Tuyết Lục, khiến cơ thể của cô hơi run lên: "Vậy thì anh nhớ kỹ lời của mình đấy, con người em mắc bệnh ưa sạch sẽ, nếu như anh dám lén lút qua lại với người khác, thì chúng ta sẽ ly..."
Cô còn chưa nói xong thì bờ môi đã bị Ôn Như Quy cắn một cái: "Đừng nói quở."
Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, bọn họ sẽ sống cùng nhau đến già.
Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, giữa 2 đầu lông mày còn mang theo vẻ kiên định, trong đôi mắt của anh cũng chỉ có bóng hình của cô.
Đồng Tuyết Lục đáp lại nụ hôn của anh.
Ôn Như Quy dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, dò xét tiến vào, đuổi theo tốc độ của cô.
Sau một hồi triền miên, hơi thở của cả 2 người đều gấp gáp.
Bỗng nhiên Đồng Tuyết Lục nhớ ra: "Em vẫn chưa đánh răng."
Ôn Như Quy lại hôn cô, dùng hành động thực tế để chứng tỏ rằng mình không ngại.
===
2 người ở trong phòng dây dưa một lúc lâu rồi mới ra ngoài, chú Tông đã làm xong cơm trưa, không cần Đồng Tuyết Lục phải vào bếp.
Ông cụ Ôn và chú Tông nhìn thấy bọn họ ra trễ như vậy, đáy mắt của 2 người đều lóe lên ý cười, nhưng vừa nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đi đến thì vẻ mặt của 2 người nhanh chóng kéo căng ra, sợ rằng cô sẽ thẹn thùng.
Thật ra da mặt của Đồng Tuyết Lục còn dày hơn cả tường thành, không gì có thể phá vỡ. Vốn dĩ là cô không hề cảm thấy thẹn thùng hay xấu hổ gì cả, thế nhưng ý tốt của 2 ông cụ này vẫn khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Ông nội Ôn..."
Cô vừa gọi một tiếng thì ông cụ Ôn đã nhanh chóng kháng nghị: "Tuyết Lục à, sao cháu còn gọi ông là ông nội Ôn chứ? Phải gọi là ông nội mới đúng."
Đồng Tuyết Lục gật đầu, cô gắp cho thịt nạc cho ông cụ: "Ông nội nói đúng, phạt cháu ngày mai làm cho ông nội điểm tâm thật ngon nhé."
Ông cụ Ôn nghe thấy Đồng Tuyết Lục gọi mình là ông nội thì đã cười như muốn nở hoa, lại nghe cô còn muốn tự tay làm điểm tâm, ông cụ càng mừng rỡ không thôi: "Được được, nhưng mà để mấy ngày nữa rồi hãy làm cũng được, mấy hôm nay cháu cứ việc nghỉ ngơi cho thật tốt, vừa rồi cháu muốn nói với ông cái gì?"
Đồng Tuyết Lục: "Cháu muốn nuôi thêm chó mèo, cũng không biết là có làm phiền đến ông nội hay không?"
2 nhà chỉ có một chú chó là Bính Nguyệt, vậy thì chưa đủ, nếu như không phải vì ngày đó Châu Châu dẫn theo Giá Đỗ tới thì có thật sự đã không làm gì được Trình Tú Vân.
Bây giờ tuổi tác của ông cụ Ôn và chú Tông cũng càng lúc càng lớn, nuôi thêm 2 con thì thứ nhất có thể để cho 2 ông cụ nương nhờ. Thứ 2, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì ít nhiều gì động vật cũng có thể bảo vệ chủ nhân.
Ông cụ Ôn còn tưởng rằng Đồng Tuyết Lục muốn nói chuyện gì: "Cháu muốn nuôi con gì thì cứ nuôi, không cần để ý đến cảm nhận của ông đâu, nếu như sau này cháu không có thời gian để chăm sóc nó thì cứ để cho Tiểu Tông trông giúp cháu."
Chú Tông: "..."
- -- Tư lệnh, ông bắt tôi làm việc đó, coi có được không?
Đồng Tuyết Lục nhìn thấy dáng vẻ của chú Tông, khóe miệng của cô hơi nhếch lên: "Cháu có thời gian để chăm sóc cho nó mà, là do cháu cảm thấy phòng ở quá lớn, nuôi vài con vật cho náo nhiệt hơn."
Đương nhiên là ông cụ Ôn không có ý kiến gì: "Nuôi đi, ông ủng hộ cháu, đúng rồi, nhân dịp mấy hôm nay Như Quy được nghỉ, các cháu phải nhanh chóng đi lấy giấy chứng nhận kết hôn càng sớm càng tốt."
Trước đó, Ôn Như Quy vẫn luôn không có ngày nghỉ, cho nên mặc dù 2 người đã cử hành hôn lễ nhưng vẫn chưa đăng ký kết hôn, không nhìn thấy được giấy chứng nhận kết hôn, trong lòng của ông cụ Ông cứ cảm thấy không tin tưởng.
Ôn Như Quy dùng đũa gắp cho Đồng Tuyết Lục một miếng sườn, anh đáp: "Chiều nay bọn cháu sẽ đi lĩnh chứng."
Ông cụ Ôn nhìn anh một cái, trong lòng hừ một tiếng: "Sau khi cưới được vợ thì trong mắt cháu trai liền không còn người ông nội như ông cụ này."
Đồng Tuyết Lục chú ý đến sắc mặt của ông cụ Ôn, cô nhanh chóng gắp cho ông cụ một đũa thịt, cũng gắp cho chú Tông, như vậy mới khiến cho mặt mũi của 2 ông cụ này rạng rỡ lên.
Quay đầu thì lại nhìn thấy đôi mắt như mực của Ôn Như Quy đang nhìn cô chằm chằm, đáy mắt của anh còn hiện lên tia oán trách, dường như là muốn nói, anh cũng muốn.
Đồng Tuyết Lục không kiềm chế được mà cười ra tiếng, cô vội vàng gắp thịt cá cho anh.
- -- Như vậy mới khiến cho mấy người đàn ông trong căn phòng này hài lòng.
===
Sau khi ăn cơm trưa xong, Đồng Tuyết Lục cùng Ôn Như Quy trở về nhà mẹ đẻ ở sát vách, dù sao thì cũng ở gần nhau đến như vậy, cô cũng không thèm quan tâm đến phong tục 3 ngày sau mới lại mặt.
Tư lệnh Tiêu cũng không có ngày nghỉ, vừa mới sáng sớm thì ông ấy đã phải đến quân đội, tuổi của ông ấy thì phải qua 2, 3 năm nữa thì mới có thể về hưu.
Trong phòng cũng chỉ có 2 anh em Tiêu Gia Minh và Tiêu Miên Miên.
Tiêu Miên Miên nhìn thấy chị mình về, cô bé vội vàng chạy đến giữ chặt tay cô: "Chị về rồi, sáng nay thức dậy em không thấy chị, em cảm thấy buồn lắm."
Năm nay Tiêu Miên Miên đã được 6 tuổi rưỡi, từ năm trước đã có phòng riêng, nhưng mà cô bé sẽ thường xuyên chạy đến phòng của chị mình, cùng chị chen chúc trong ổ chăn, bây giờ đột nhiên chị lập gia đình khiến cô bé cảm thấy không quen.
Đồng Tuyết Lục vuốt vuốt tóc của cô bé: "Chị sống ngay bên cạnh mà em còn không quen, nếu như sau này trưởng thành, em lập gia đình thì phải làm sao bây giờ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiêu Miên Miên ngẩng lên, cô bé thở dài nói: "Anh ba nói rằng anh ấy đã cầu nguyện với Bồ Tát rằng sẽ độc thân suốt đời, em cảm thấy độc thân cũng tốt, như vậy thì cũng không cần đến nhà người khác. Cho nên tối hôm qua em đã lén cầu nguyện với Bồ Tát, em cũng muốn độc thân suốt đời."
Đồng Tuyết Lục: "..."
Ôn Như Quy: "..."
Tiêu Gia Minh: "..."
- -- Anh em độc thân.
Đi vào trong phòng, cô nhìn một lượt rồi nói: "Gia Tín đâu, sao không thấy thằng bé?"
Tiêu Gia Minh nhìn Tiêu Miên Miên một lúc, thấy cô bé không có ý định trả lời thì cậu ta nói lên tiếng: "Gia Tín đi đến quân đội với ông nội rồi, thằng bé nói sau này lớn lên cũng muốn làm Tư lệnh như ông nội."
- -- Trở thành Tư lệnh?
- -- Có nghĩa là muốn làm lính.
Đồng Tuyết Lục ngơ ngác một hồi, chuyện này tiến triển không như trong sách.
"Không phải bình thường thằng bé thích vẽ tranh hay sao? Sao đột nhiên lại muốn làm lính?"
Tiêu Gia Minh đáp: "Thằng bé nói nếu bọn em không có ai làm lính thì ông nội sẽ không có người nối nghiệp, cho nên sáng nay đã đến quân đội cùng với ông nội."
Tư lệnh Tiêu đối xử rất tốt với cháu trai, cháu gái, tính tốt này càng thể hiện ở chỗ ông ấy sẽ không chỉ tay năm ngón vào cuộc sống của bọn họ, ép buộc bọn họ phải đi trên con người mà ông ấy đặt ra.
Ví dụ như cô không muốn đi lính, ghi danh vào chuyên ngành Anh ngữ lại còn từ chối đến Bộ Ngoại Giao, ông ấy cũng chưa từng trách mắng cô không biết chừng mực.
Thế nhưng ông ấy cũng đã từng than vãn, mấy đứa nhỏ trong nhà không có đứa nào muốn đi bộ đội, dáng vẻ của ông vô cùng nuối tiếc.
Nếu như sau này Đồng Gia Tín muốn làm lính thì cũng là chuyện tốt.
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ nhưng cũng không lên tiếng nữa.
2 người ngồi một hồi thì đi đến cục dân chính.
===
Gió thu thoang thoảng, ánh nắng ấm áp buổi chiều bao phủ lấy 2 người.
Đồng Tuyết Lục ngồi trên yên sau của chiếc xe đạp, tay của cô ôm lấy eo của Ôn Như Quy, thoải mái mà hơi híp mắt lại: "Lúc sáng anh dậy khi nào vậy?"
Khuôn mặt của Ôn Như Quy hơi nghiêng qua, sườn mặt tuấn tú hoàn hảo giống như nhân vật trong manga: "Hơn 7 giờ."
Bình thường hơn 6 giờ thì anh đã rời giường, tối hôm qua phóng túng quá nên sáng nay mới dậy trễ.
Đồng Tuyết Lục nhéo nhéo vòng eo gầy của anh: "Eo của anh còn ổn đấy chứ?"
Mấy năm trước, vùng eo của anh đã bị thương, thỉnh thoảng thức quá khuya thì sẽ mỏi nhừ.
Ôn Như Quy bị ôm bóp bóp, kém chút nữa thì đầu xe đã lệch, anh kiềm chế sự run rẩy, đáp: "Eo của anh rất ổn, em yên tâm."
Eo của người đàn ông là một bộ phận rất quan trọng.
- -- Không ổn cũng phải nói ổn.
Đồng Tuyết Lục ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại, thiếu điều cười ra tiếng: "Anh trai lợi hại như vậy, quả thật em rất yên tâm."
Bàn tay của Ôn Như Quy ciết chặt tay cầm vo đan cây xanh nối đầy trên mu bàn tay.
Nếu không phải vì lo cho cơ thể của cô sẽ không chịu nổi thì bây giờ anh thật sự muốn quay về.
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua vành tai hồng hồng của anh, ý cười bên miệng càng sâu.
===
Đi vào cục dân chính, bởi vì không phải là ngày lễ nên người đến lĩnh chứng cũng không nhiều, 2 người chỉ xếp hành một lúc là đã đến lượt.
Chưa đầy nửa giờ sau đó thì 2 người bọn họ đã cầm một cuốn sổ đỏ chót đi ra khỏi cục dân chính.
Đồng Tuyết Lục nhìn giấy hôn thú, cô đột nhiên thở dài một hơi, nói: "Từ hôm nay trở nay em đã chính thức trở thành một thiếu nữ đã kết hôn."
- -- Một thiếu nữ đã kết hôn?
Ôn Như Quy nghe thấy cụm từ kỳ quái này thì ngơ ngác một hồi, anh nhìn cô rồi hỏi: "Đã kết hôn rồi thì không tốt sao? Em không thích à?"
Đồng Tuyết Lục chu môi: "Chỉ là cảm thấy kết hôn quá sớm."
Năm nay cô cũng chỉ mới 21 tuổi, nếu tính lúc trước khi xuyên sách thì cô vẫn còn có thể sống buông thả một vài năm nữa.
Ôn Như Quy trầm mặc một lúc, giọng nói của anh rất nhỏ: "Thân thể của anh cũng đã cho em rồi, em không thể bội tình bạc nghĩa đâu."
Lần này đến lượt Đồng Tuyết Lục giật mình, lại một lần nữa kiềm lòng không được mà cười ra tiếng: "Sở trưởng Ôn xinh đẹp như hoa, làm sao em có thể bội tình bạc nghĩa được?"
Sau đó, sở trưởng Ôn đỏ mặt.
===
Tổng cục Hậu Cần.
Phương Tĩnh Viện bị Tiêu Thừa Bình cản đường, cô ấy xấu hổ nói: "Tiêu Thừa Bình, anh muốn làm gì? Tôi muốn về trường học, anh đừng cản đường tôi."
Đôi mắt nhỏ của Tiêu Thừa Bình nhìn cô ấy: "Tĩnh Viện, hôm qua chúng ta đã làm cái gì, chắc hẳn là em sẽ không quên đâu ha?"
Khuôn mặt của Phương Tĩnh Viện càng đỏ hơn, đôi mắt nhìn trời nhìn đất cũng không nhìn anh ta: "Anh đừng có nói nhảm, hôm qua tôi đến tham dự hôn lễ của Đồng Tuyết Lục, chúng ta thì có thể làm cái gì, anh đừng có mà làm bẩn thanh danh của tôi."
Tiêu Thừa Bình tiến lên 2 bước, ép cô ấy đến nơi hẻo lánh, anh ta dùng một tay chống đỡ lên vách tường: "Vậy sao? Xem ra trí nhớ của em không phải là quá tốt, vậy thì tôi sẽ tốt bụng nhắc nhở em một chút."
"Hôm qua em uống say, tôi đưa em về nhà thì em đột nhiên ầm ĩ nói nóng, sau đó thì say bí tỉ, tôi đỡ em thì lại bị em đè lên tường hôn, bây giờ nhớ ra chưa?"
Phương Tĩnh Viện: "..."
Chuyện uống say nhỏ nhặt này, thật ra là không phải ai cũng đều có thể may mắn như vậy.
Hôm qua cô ấy uống say, thế nhưng những chuyện nên nhớ hay không nên nhớ, cô ấy đều nhớ rất rõ ràng, bao gồm cả việc hôm qua cô ấy đã thô bạo đè Tiêu Thừa Bình lên vách tường rồi cắn môi anh ta.
"Nhớ lại rồi sao?"
Tiêu Thừa Bình thấy cô không lên tiếng, anh lại lại tiến lên một bước, hạ quyết tâm phải làm sáng tỏ mối quan hệ của 2 người bọn họ.
Phương Tĩnh Viện đột nhiên lại bị ép đến một nơi hẻo lánh, đã không còn đường lui, bỗng nhiên cô ấy ngẩng đầu lên, miệng hùm gan sứa mà nói với anh ta: "Nhớ ra thì đã là sao? Không nhớ ra thì như thế nào?"
"Nhớ ra thì chẳng lẽ em lại không cho tôi một lời giải thích hay sao?"
Phương Tĩnh Viện cắn cắn môi: "Chuyện ngày hôm qua là ngoài ý muốn."
Tiêu Thừa Bình chỉ vào bờ môi mình rồi nói: "Ngoài ý muốn? Em nhìn môi của tôi đã bị rách da như thế này thì có giống ngoài ý muốn hay không?"
Hôm qua người phụ nữ này ôm anh ta, hết gặm rồi lại cắn, cổ của anh ta còn bị cô ấy cào mấy chỗ, bây giờ cô ấy đã ăn anh ta xong rồi lau sạch nên không muốn chịu trách nhiệm sao?
Phương Tĩnh Viện chột dạ nói: "Chẳng lẽ anh không cắn tôi hay sao? Môi tôi cũng bị cắn nát rồi."
Dứt lời, khuôn mặt của cô ấy đã đỏ như quả táo đỏ, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta.
Khuôn mặt của Tiêu Thừa Bình cũng nóng lên, nhưng lần này, anh ta cố kìm nén cảm giác thẹn thùng, dùng giọng điệu cứng rắn bá đạo nói:
"Phương Tĩnh Viện, dù sao thì em cũng phải chịu trách nhiệm với tôi, bằng không thì tôi sẽ đến trường tìm giáo viên của em, nói rằng em đùa bỡn tình cảm của tôi!"
Sắc mặt của Phương Tĩnh Viện co giật: "..."
Thừa dịp cô ấy còn đang sững sờ, Tiêu Thừa Bình đột nhiên nắm lấy tay của cô ấy: "Tĩnh Viện, chúng ta đã như vậy hơn 2 năm rồi. Chúng ta trở thành đối tượng hẹn hò được không?"
- -- Trên con đường theo đuổi bạn gái, cũng không có một người nào long đong giống như anh ta!
Bây giờ mấy anh em họ ai cũng xem anh ta như trò cười, mỗi lần gia đình họp mặt, anh ta hận không thể đào một cái hố để nhảy vào trốn.
Mấy tên khốn kiếp kia còn lấy anh ta ra để đặt cược, ai cũng cược rằng năm nay anh ta vẫn không thể nào theo đuổi được người ta.
- -- Nhớ lại là thấy giận tím người.
Phương Tĩnh Viện muốn rút tay của mình ra, nhưng rất mấy lần cũng không thành công: "Anh buông tôi ra đi, nếu như bị người ta nhìn thấy thì không tốt đâu."
Tiêu Thừa Bình không thả: "Em đồng ý chịu trách nhiệm với anh, anh sẽ buông tay."
- -- Môi của anh ta đã bị cắn nát như vậy rồi, sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội như vậy.
Khuôn mặt của Phương Tĩnh Viện đều đã đỏ giống như dặm má hồng: "Được rồi, được rồi, chúng ta chính là đối tượng hẹn hò."
Thật ra trong 2 năm này, bên cạnh cô ấy cũng có những bạn học nam theo đuổi, nhưng nhìn tới nhìn lui, cũng không có ai đối xử tốt với cô ấy bằng mắt đậu xanh.
Nhưng mà hơn 1 năm gần đây, toàn bộ sự chú ý của cô ấy đều đặt vào việc học, đối với việc yêu đương thì vô cùng thờ ơ.
- -- Thế nhưng bây giờ đã thành ra như vậy, vậy thì cứ làm đối tượng hẹn hò đi.
Tiêu Thừa Bình nghe vậy thì giật mình, sau một hồi lâu anh ta cũng chưa thể lấy lại được tinh thần.
Phương Tĩnh Viện đẩy anh ta một cái, nhân cơ hội này chạy khỏi anh ta: "Đúng là một tên ngốc."
Lúc này, Tiêu Thừa Bình mới lấy lại tinh thần, anh ta nhanh chóng đuổi theo: "Anh đưa em đến trường học."
"Không cần."
"Làm sao lại không cần? Anh chính là người yêu của em, đương nhiên là anh phải đưa em đến trường học."
"Anh đừng có nhấn mạnh 2 chữ người yêu này mãi như thế."
"Anh cứ muốn nhấn mạnh như vậy đấy, Tiêu Thừa Bình anh là người yêu của Phương Tĩnh Viện, chúng ta là đối tượng hẹn hò."
"Anh câm miệng cho em!"
Qua 2 ngày sau, Đồng Tuyết Lục mới biết được Phương Tĩnh Viện và Tiêu Thừa Bình đã xác nhận mối quan hệ, cô không nhịn cười được.
2 người này thật giống như oan gia vui vẻ, ầm ầm ĩ ĩ tận 2 năm, cuối cùng cũng nên có kết quả rồi.
Con người của Tiêu Thừa Bình không tệ, cũng có năng lực, 2 nhà cũng môn đăng hộ đối, anh ta quả thật là đối tượng hẹn hò không tệ.
===
Hôm nay, cô nhận được một cuộc điện thoại từ Thâm Quyến, là cha của Tiểu Cửu - Tô Việt Thâm gọi đến.
"Đồng chí Đồng, rất xin lỗi vì chúng tôi đã không đến tham dự hôn lễ của cô và đồng chí Ôn."
Đồng Tuyết Lục đáp: "Không sao, các anh tặng cho chúng tôi món quà quý giá như vậy, tôi còn chưa cảm ơn anh."
Tô Việt Thâm nói: "Chuyện nên làm thôi, năm đó nếu như không có sự giúp đỡ của cô thì Tô gia chúng tôi bây giờ đã sớm lâm vào tình cảnh vợ con ly tán."
Mặc dù anh ấy đã rời khỏi chính phủ, nhưng chỉ cần cả nhà chung sống cùng nhau.
Mấy năm nay anh ấy đã chuyển đến tỉnh Việt để phát triển, có được một chút thành tựu, thế nhưng từ năm trước biết được tin chính phủ muốn dốc sức để phát triển Thâm Quyến, cho nên anh ấy đã nhanh chóng quyết định dọn nhà đến Thâm Quyến.
Anh ấy đã không còn ý định tham gia vào việc chính trị, kế hoạch phát triển sau này của anh ấy chính là chuyển sang việc kinh doanh.
Mấy năm gần đây, Đồng Tuyết Lục vẫn còn giữ liên lạc với Tô gia, nhưng thỉnh thoảng mới có thể gọi điện 1-2 lần, Tô Việt Thâm đột nhiên gọi điện thoại đến, nhất định là có chuyện.
"Đồng chí Tô, lần này anh gọi đến, có phải là có chuyện gì muốn nói hay không?"
Tô Việt Thâm đáp: "Ừ, tôi có một người bạn đang kinh doanh quần áo, ông ta nói 2 ngày tới con dâu của ông ta có người bạn từ Bắc Kinh đến, muốn bàn bạc chuyện buôn bán quần áo, người phụ nữ đó tên là Trình Tú Vân, giống như tên của mẹ đồng chí Ôn."
Đồng Tuyết Lục nghe thấy vậy thì có hơi ngơ ngác, khóe miệng của cô có hơi nhếch lên: "Thế giới này thật nhỏ, như vậy mà cũng có thể dính đến người quen, thì ra là bà ta đã đến Thâm Quyến."
Trước đó cô cũng đã từng đoán rằng Trình Tú Vân và Sử Tu Năng có thể sẽ đến Thâm Quyến sinh sống, không ngờ rằng cô lại đoán trúng.
Tô Việt Thậm lại nói: "Có cần tôi hỗ trợ phía bên này hay không?"
Từ chối, hoặc là nhúng tay vào chuyện làm ăn của bọn họ để bọn họ mất cả chì lẫn chài, như thế nào thì anh ấy đều cũng sẽ làm được.
Đồng Tuyết Lục đáp: "Không cần, bọn họ muốn làm thì cứ để cho bọn họ làm đi."
Nếu như Trình Tú Vân và Sử Tu Năng cứ mãi gặp xui xẻo, lại nghèo rớt mồng tơi thì chắc chắn bọn họ sẽ quay về quấy rối Ôn gia và Ôn Như Quy.
- -- Hơn nữa, có một số người chỉ chia sẻ cái nghèo, không chịu chia sự phú quý.
- -- Cô muốn để cho bọn họ trở nên giàu có, tranh chấp lẫn nhau, rồi sau đó đẩy bọn họ xuống đáy bùn!
- -- So với việc chưa từng có được thì có được rồi lại mất đi, càng là việc khiến người ta phẫn nộ và tuyệt vọng.
Tô Việt Thâm chỉ dừng lại một lúc liền hiểu ra: "Vậy được, vậy để tôi nói với bạn mình rằng ông ta không cần làm gì cả."
"Cảm ơn anh, đồng chí Tô."
"Đừng khách sáo, chúc 2 người tân hôn hạnh phúc."
===
Sau khi cúp điện thoại của Tô Việt Thâm, cô vừa quay đầu lại thì đã thấy Ôn Như Quy từ bên ngoài bước vào, trong tay anh còn bưng một bát canh xương sườn nấu với bắp.
"Em nếm thử xem sao, có phải là nó quá nhạt hay không?"
Đồng Tuyết Lục cười cười nhìn anh, múc một thìa, hương vị vừa miệng, nhiệt độ cũng vừa vặn.
2 hôm nay bọn họ đều ở nhà, Ôn Như Quy tự tay nấu cơm cho cô, ngay cả rót nước anh cũng đều nhận thầu, nếu tiếp tục như vậy nữa thì cô sẽ biến thành cá ướp muối mất.
- -- Nhưng cô mà lại vì chuyện biến thành cá ướp muối mà cảm thấy xấu hổ hay sao?
- -- Đương nhiên là sẽ không, cô rất hưởng thụ việc này.
"Hương vị ngon lắm."
Đồng Tuyết Lục đưa thìa cho anh, hùng hồn nói: "Anh đút cho em đi."
Đáy mắt của Ôn Như Quy tràn đầy tình cảm dịu dàng, anh ngồi xuống bên cạnh cô, múc một thìa đưa đến miệng cô.
Đồng Tuyết Lục ngậm thìa, nháy nháy mắt với anh, nhỏ giọng nói: "Tối nay em muốn phía trên."
Tay của Ôn Như Quy run lên, xém chút nữa đã làm đổ bát.
Lỗ tại của anh ửng đỏ, yết hầu gợi cảm nhấp nhô lên xuống: "Ừm."
===
Lúc này, ở trường học, 2 người Tiêu Miên Miên và Ngụy Châu Châu đang trốn vào một góc, dáng vẻ vô cùng lén lút.
Ngụy Châu Châu đột nhiên móc một cái bình pha lệ nhỏ từ trong túi áo ra, cô bé đặt dưới ánh mặt trời, nói: "Miên Miên, em nhìn xem."
Tiêu Miên Miên nhìn sang, chỉ thấy có 4, 5 con côn trùng nhỏ màu đen đang nhảy lên nhảy xuống ở bên trong chiếc bình thủy tinh: "Chị Châu Châu, đây chính là con chấy sao?"
Ngụy Châu Châu gật đầu: "Không sai, đây chính là con chấy đại vương mà chị lấy được từ trên đầu tóc của một người trong lớp."
Tiêu Miên Miên dùng vẻ mặt vô cùng sùng bái mà nhìn cô bé: "Chúng ta thật sự phải đem con chấy này bỏ vào đầu tóc của người kia sao? Nếu bị giáo viên phát hiện thì chắc chắn bọn họ sẽ mắng chúng ta."
Ngụy Châu Châu vỗ vỗ bộ ngực của mình: "Không cần sợ, chị sẽ bảo kê cho em!"
Tiêu Miên Miên nhanh chóng yên tâm: "Được, vậy thì chúng ta đi thôi."
2 người trốn ở trong góc ôm cây đợi thỏ, chờ cả buổi thì mới thấy được một cô gái khoảng chừng mười mấy tuổi từ trong phòng học bước ra.
Con bé vừa đi vừa đắc ý nói: "Tôi nói cho các cậu biết, con nhóc Tiêu Miên Miên kia rất dễ bắt nạt, tôi đẩy nó mà nó còn không dám nhìn lại, ngày mai tôi lại dẫn các cậu đi mắng nó."
"Tinh Nhụy, cậu giỏi quá." Một nữ sinh nịnh bợ nói.
Sử Tinh Nhụy giống như gà trống kiêu ngạo ưỡn ngực nói: "Chuyện đó còn cần phải nói sao, sau này chỉ cần các cậu nghe lời tôi thì tôi sẽ bảo kê các cậu."
Vừa dứt lời, 2 người Ngụy Châu Châu và Tiêu Miên Miên từ trong góc lao ra.
Ngụy Châu Châu đụng vào Sử Tinh Nhụy khiến con bé ngã xuống, đè con bé dưới người rồi nhìn Tiêu miên Miên.
Mặc dù Tiêu Miên Miên rất hồi hộp nhưng vẫn nhanh chóng mở cái bình ra, đổ lên đầu Sử Tinh Nhụy.
Bọ chét trong bình chảy vào trong tóc của con bé, nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Sử Tinh Nhụy tức đến mức vừa giãy dụa vừa la: "Ngụy Châu Châu, Tiêu Miên Miên, 2 người thả tôi ra!"
Ngụy Châu Châu nhéo một nhúm da của con bé, ra sức vặn: "Sử Tinh Nhụy, nếu cậu còn dám bắt nạt Miên Miên thì tôi sẽ đánh cho cậu răng rụng đầy đất luôn!"
Lúc Ngụy Châu Châu và Tiêu Miên Miên lao ra, 2 nữ sinh đi cùng Sử Tinh Nhụy đã bị dọa đến mức quay đầu bỏ chạy, cho nên lúc này mới không ai nhìn thấy Tiêu Miên Miên bỏ bọ chét vào trong tóc của Sở Tinh Nhụy.
Sử Tinh Nhụy đau đến mức gào thét, hoàn toàn không chú ý đến hành động của Tiêu Miên Miên: "Ngụy Châu Châu thả tôi ra, hu hu tôi phải nói cho mẹ tôi biết..."
Ngụy Châu Châu thấy Tiêu Miên Miên làm xong cũng không ham chiến, cô bé đứng dậy rồi nói: "Nếu cậu dám đi méc với giáo viên thì tôi cũng sẽ méc lại, rằng cậu bắt nạt Miên Miên!"
Dứt lời, Ngụy Châu Châu kéo Tiêu Miên Miên chạy.
2 người Tiêu Miên Miên và Ngụy Châu Châu chạy đi thật xa rồi mới dừng lại, 2 người thở hổn hển nhưng tâm trạng lại rất vui vẻ.
Tiêu Miên Miên nói: "Chị Châu Châu, chị giỏi quá, nhưng mà cậu ta sẽ thật sự không đi méc với giáo viên sao?"
Ngụy Châu Châu tỏ vẻ đương nhiên, nói: "Con nhóc đó không dám, đúng rồi, em có cảm thấy nhìn Sử tinh Nhụy rất quen mắt hay không, chị cứ cảm thấy là đã gặp con nhóc đó ở đâu rồi, nhưng mà nghĩ mãi không ra."
"Em cũng thấy vậy."
Tiêu Miên Miên gật đầu thật mạnh, đột nhiên cô bé a lên một tiếng: "Em nhớ rồi, cậu ta trông rất giống với người đàn ông bị Nguyệt Bính cắn!"
- -- Người đàn ông bị Nguyệt Bính cắn chính là Sử Tu Năng.
Nhưng mà Ngụy Châu Châu và Tiêu Miên Miên cũng không biết được tên của ông ta.
Chỉ có điều Tiêu Miên Miên nói đến đây thì Ngụy Châu Châu cũng nhanh chóng nhớ lại: "Đúng đúng, dáng vẻ của Sở Tinh Nhụy rất giống với người đàn ông kia, nhưng mà, chị cảm thấy đôi mắt của con nhóc đó còn có phần giống với anh rể của em."
Lông mày của Tiêu Miên Miên chau lại: "Sao lại có thể, dáng vẻ của anh rể tuấn tú như thế, còn Sử Tinh Nhụy thì quá xấu."
Sử Tinh Nhụy bắt nạt cô bé, còn là người rất xấu xí, sao lại có thể so sánh với anh rể của cô bé chứ?
Ngụy Châu Châu suy nghĩ rồi cũng gật đầu: "Em nói đúng, dáng vẻ của Sử Tinh Nhụy quá xấu, chúng ta về nhà ăn cơm thôi."
Cái đầu nhỏ của Tiêu Miên Miên gật một cái: "Dạ, hôm nay chị của em sẽ nấu ăn, không thì chị cũng qua nhà em ăn cơm nhé?"
"Được."
Thế là 2 chị em nắm tay nhau, nhảy nhảy nhót nhót về nhà.
Sử Tinh Nhụy đứng lên, phát hiện trên tay có vùng da bị trầy, con bé "Oa" một tiếng gào khóc to.
[HẾT CHƯƠNG 134]