“Cái gì? Chiếc xe này lại có thể đổi tám chiếc Passat!”
Tôn Tịnh Nhã thực sự cảm thấy khiếp sợ.

Cô nghe nói qua khác biệt giữa Passat và Phaeton, nhưng thật không ngờ chênh lệch lớn như vậy.

Tôn Tịnh Nhã nhất thời xấu hổ vô cùng, lần này mất mặt quá, huênh huênh hoang hoang ngay cả xe còn có thể nhận nhầm.

“Thật hay giả? Xe này có đắt như vậy sao? Rốt cuộc bao nhiêu tiền?” Tôn Tịnh Nhã kinh ngạc hỏi.

“Cũng không đắt, 7.

5 tỷ đi.

” Thẩm Lãng trả lời một cách nhẹ nhàng bâng quơ.

Phaeton nói khiêm tốn cũng là xe sang, hơn nữa phục kiện của chiếc này chắc chắn đáng giá đó.

Đương nhiên, so với chiếc Dodge Viper của Thẩm Lãng thì vẫn kém xa.

Nghe nói xe này 7.

5 tỷ, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng thực kinh ngạc, cô cảm thấy quá lãng phí, nếu đã thuê xe sao không thuê chiếc rẻ hơn một chút.

“Bạn học Thẩm à, làm cậu tốn kém rồi.



Lâm Nhuyễn Nhuyễn thực sự rất tự trách, nhớ tới cảnh Thẩm Lãng đội nắng đội gió giao hàng mà khóe mũi cay cay.

Không đợi Thẩm Lãng đáp lời, Tôn Tịnh Nhã lại cười lạnh: “7.

5 tỷ còn không đắt? Giả vờ giả vịt gì! Hơn nữa cho dù xe này có đắt nữa, cũng chỉ là anh thuê, chẳng có tí quan hệ nào với anh?”
Vì mau chóng lờ đi sự xấu hổ, Tôn Tịnh Nhã rất nhanh nói sang chuyện khác.

Tuy nói xe này thực sự không phải của Thẩm Lãng, nhưng chỉ cần Thẩm Lãng muốn, Ngô Lương chắc chắn sẽ dâng cả hai tay.

Thấy miệng thối của Tôn Tịnh Nhã lại sắp nói gì đó, Thẩm Lãng liền bấm tay bắn vào một viên thuốc.

“Câm miệng!”
Một viên thuốc tròn bắn vào trong miệng Tôn Tịnh Nhã với tốc độ mà mắt thường không nhận ra sơ hở gì.

Sau một lát, môi và lưỡi Tôn Tịnh Nhã tê tê, ngay cả đầu cũng mơ mơ màng màng, như là uống rượu say.

“Tôn Tịnh Nhã! Đột nhiên cảm thấy thật buồn ngủ, miệng và đầu lưỡi cứ tê tê! Có phải xe này ngồi thoải mái quá rồi không! ”
Hiệu quả thực rõ ràng.

Đây là thuốc ngậm miệng được Thẩm Lãng đặc chế bí mật, lấy từ các vị thuốc Đông y như tự thiềm tô, hoa cà độc dược, xuyên ô, cây tế tân, hồ tiêu! tổng cộng hơn mười vị thảo dược Đông y, có tác dụng tê liệt thần kinh tạm thời.

Chỉ cần Thẩm Lãng muốn giày vò người khác liền có một vạn loại phương pháp để vẽ bùa nguyền rủa, bạn tin không?
Tôn Tịnh Nhã dần rơi vào trạng thái mê man, nửa giờ sau mới có thể tỉnh táo lại.

Tuy rằng Lâm Nhuyễn Nhuyễn không nghi ngờ biểu hiện khác thường của Tôn Tịnh Nhã, nhưng lần này cuối cùng cô bạn thân cũng yên tĩnh một chút.

Cô và Thẩm Lãng nhìn nhau cười, giống như ngay cả thế giới đều thanh tịnh.

Khoảng nửa tiếng, họ đã tới bệnh viện nhân dân hàng đầu thành phố Bình An.

Đây là bệnh viện quyền uy nhất thành phố Bình An, hiện nay Chu Tử Hào đang ở nơi này tiếp nhận trị liệu.

Sau khi Tôn Tịnh Nhã xuống xe, đầu óc đã tỉnh táo một chút, nhưng tới giờ cô ta cũng không hiểu tại sao mình lại hôn mê tạm thời.

Lấy số, chuẩn bị nộp viện phí, Lâm Nhuyễn Nhuyễn lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, bên trong có 15 triệu.

Số tiền này, cô dành dụm suốt ba năm từ thời đại học đến bây giờ, nhịn ăn nhịn tiêu, làm thêm kiếm tiền nên vô cùng vất vả.

Thấy vậy, Thẩm Lãng đẩy thẻ ngân hàng của Lâm Nhuyễn Nhuyễn về.

“Nhuyễn Nhuyễn à, số tiền này cậu giữ cho mình dùng đi, tiền nằm viện của dì bao gồm tiền chữa trị nữa, tôi sẽ nghĩ cách.


Mười năm triệu, đối với trị liệu phí mà nói, như muối bỏ biển, thật sự không đủ.

Chỉ riêng tiền tiêu vặt của Thẩm Lãng cũng đã hơn 2700 tỷ rồi.

Chút tiền viện phí này với anh mà nói quả thực chỉ như mưa bụi.

Tuy nhiên, Thẩm Lãng sẽ không cố ý nâng cao thân phận của mình mà làm tổn thương lòng tự trọng của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Nhưng mà, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy được, Thẩm Lãng đã giúp cô rất nhiều rồi, không thân chẳng quen mà tiêu tiền của anh cũng không ổn, huống chi cuộc sống của Thẩm Lãng cũng không dễ dàng.


“Bạn học Thẩm à, cảm ơn ý tốt của cậu, cậu đã giúp tôi nhiều rồi, không thể cho cậu tốn kém nữa, chuyện còn lại tôi sẽ tự mình nghĩ cách.

” Lâm Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu.

“Không cần khó xử, coi như là cậu nợ tôi, sau này chờ cậu có tiền trả lại tôi cũng không muộn, trước mắt cứu dì mới là quan trọng nhất.


Thẩm Lãng không do dự, mà là chủ động đi nộp viện phí.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn đứng ở chỗ cũ mà vừa cảm động vừa áy náy.

Tiền của Thẩm Lãng đều là tiền mồ hôi nước mắt, chạy khắp thành phố Bình An giao từng đơn hàng mà kiếm về.

Điều này làm cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy không thoải mái trong lòng.

Lúc này, cô bạn thân Tôn Tịnh Nhã lại phá hủy bầu không khí.

“Nhuyễn Nhuyễn à, tớ nhìn ra được tên này muốn ngủ với cậu, bằng không sao anh ta lại lấy tiền mồ hôi sương máu ra để giúp cậu nộp tiền thuốc men?”
“Cậu! Cậu nói cái gì vậy, Tịnh Nhã! Cậu quá đáng rồi!” Lâm Nhuyễn Nhuyễn tức giận đến mức mặt đỏ gay.

“Tớ nói không đúng sao? Tớ nói thật, gương mặt và dáng người đứng nhất đại học Bình An này không ai bàn cãi, Thẩm Lãng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cậu còn nhìn không ra sao?” Miệng của Tôn Tịnh Nhã cũng chỉ nhàn rỗi khi hôn mê.

“Cậu đủ đó Tịnh Nhã! Tớ không cho cậu nói như vậy!”
“Con người ấy mà, cần phải thực tế một chút, nếu cậu và cậu Chu tốt đẹp chắc chẳn dì có thể được chăm sóc trong phòng bệnh đặc biệt, Thẩm Lãng có thể giúp dì được hưởng đãi ngộ trong phòng bệnh riêng không?!”
“Không phải phòng bệnh riêng thì đã làm sao, có thể trị bệnh là được, Thẩm Lãng sẽ không ép buộc tớ, đó là điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu ấy và Chu Tử Hào!”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn thật muốn cùng này cắt đứt quan hệ với cô bạn thân này.

Từ khi Tôn Tịnh Nhã bị Chu Tử Hào tìm đến, Lâm Nhuyễn Nhuyễn liền cảm thấy cô ta nói chuyện nửa câu cũng đều nhắc Chu Tử Hào, chắc chắn là bị Chu Tử Hào mua chuộc rồi.

“Nhuyễn Nhuyễn ngây thơ à, sớm muộn gì cậu cũng sẽ hối hận, giờ tớ liền gọi điện thoại cho cậu Chu bảo anh ấy đến bệnh viện giúp cậu xin vào phòng chăm sóc đặc biệt!”
Tôn Tịnh Nhã nói xong, liền gọi cho Chu Tử Hào, nhưng không có người nghe.

Chu Tử Hào đang chữa trị trong cùng bệnh viện này, nào còn dám đi trêu chọc Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Trải qua chuyện xảy ra hôm đó ở Long Thịnh, trong mắt của Chu Tử Hào, Thẩm Lãng chính là thánh sống!
Có thể sử dụng ánh mắt để hàng phục và sai khiến chú chó Caucasus, hiệu quả của nó ngang ngửa với Đồng thuật (thuật sử dụng ánh mắt)!
Lâm Nhuyễn Nhuyễn là người phụ nữ của “ông nội” Thẩm, anh ta trốn còn không kịp, trước khi xuất viện sẽ không nghe điện thoại của bất kỳ ai.

Không liên lạc được với Chu Tử Hào, Tôn Tịnh Nhã có chút thất vọng, nhưng vẫn không ngừng khinh bỉ Thẩm Lãng.

Không lâu sau, Thẩm Lãng đã giúp mẹ Lâm làm xong thủ tục nằm viện.

Khi trở về, nhìn đến Tôn Tịnh Nhã cúi nghiêm mặt, người không biết còn tưởng rằng nợ cô ta tiền.

“Thẩm Lãng, anh làm gì mà lề mà lề mề thế! Nếu như cậu chủ Chu tới thì chỉ một nhoáng là xong!”
“Cút! Nơi này không có chỗ cho cô nói chuyện!” Thẩm Lãng quát lớn.

Cậu chủ như anh hạ mình làm những việc này, tất cả đều là vì giúp Lâm Nhuyễn Nhuyễn, còn không tới phiên Tôn Tịnh Nhã khoa tay múa chân.

“Bạn học Thẩm, cảm ơn cậu.

” Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy trong ánh mắt Thẩm Lãng có những ngôi sao nhỏ.


“Chuyện nhỏ ấy mà, không cần ngại, đi theo tôi đi.


Thẩm Lãng đưa họ tới một phòng bệnh đơn trong khu nằm viện hướng về phía mặt trời.

“Chính là nơi này.


Lúc này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Tôn Tịnh Nhã đều giật mình.

Nhất là Tôn Tịnh Nhã, miệng mở to tới mức gần như có thể nhét cả một cái bồn cầu.

“Phòng đơn? Phòng chăm sóc đặc biệt? Chuyện gì thế này, Thẩm Lãng, anh lại làm thủ tục cho dì vào phòng chăm sóc đặc biệt!”
Nguyên nhân Tôn Tịnh Nhã kích động như vậy, đương nhiên là vì đắt!
Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt bệnh viện nhân dân số một thành phố Bình An một ngày 6.

6 triệu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhuyễn Nhuyễn trở nên lo lắng, cô hỏi: “Bạn học Thẩm à, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Rất uổng, cậu không nên vì tức giận Tịnh Nhã mà làm như vậy, thật sự không cần thiết đâu!”
“Điều kiện của phòng chăm sóc đặc biệt tốt, có lợi cho bệnh tình của dì, tốn chút tiền cũng đáng.

” Thẩm Lãng nhẹ nhàng nói.

Không nói đùa chứ, chỉ riêng tiền tiêu vặt cũng hơn 2700 tỷ rồi, một ngày 3 tỷ cũng kham nổi.

Tôn Tịnh Nhã thực sự không ngờ, Thẩm Lãng vì theo đuổi Lâm Nhuyễn Nhuyễn mà lại bỏ ra số tiền lớn như thế, một ngày 6.

6 triệu, ngay cả gia đình giàu có cũng gánh không nổi.

“Sao phải vậy chứ, không giàu sang thì đừng cố ra vẻ, một ngày 6.

6 triệu đối cậu chủ Chu mà nói là mưa bụi, nhưng với một người giao đồ ăn như anh thì giống như mất một lớp da, anh có thể chịu được bao lâu? Dì nằm viện ít nhất cũng phải một tháng, anh vốn không gánh nổi, phùng má giả làm người mập có ý nghĩa sao?!”
Ý nghĩa?
Cậu chủ như anh làm việc, chưa bao giờ nghĩ tới ý nghĩa, thích thì làm thôi.

“Tôn Tịnh Nhã, cô không hiểu thế nào là ếch ngồi đáy giếng, không biết biển lớn, sâu mùa hạ không biết băng lạnh.


Đúng lúc này, viện trưởng Triệu Thiết Sơn xuất hiện cười tít mắt đi về phía Thẩm Lãng.

.