Hai người đuổi theo, đột nhiên phát hiện ra vết máu trên đường đã biến mất.

"Ôi, đây là có chuyện gì?" Phương Dạ có chút không hiểu nổi: “Chẳng lẽ mèo mặt người này còn có thể cất cánh sao?"

“Không phải cất cánh, mà là nó nhảy lên một chiếc xe." Hồng Diệp ngồi xổm trên mặt đất quan sát một hồi, lập tức đưa ra kết luận

"Vậy bây giờ nên làm gì bây giờ?"

“Còn có thể làm sao bây giờ, bây giờ tên này đang mang thương tích nặng, tám chín phần là nó chạy về sào huyệt, chúng ta đuổi theo!” Lúc Hồng Diệp đang cân nhắc có nên quay lại tìm Tạ Bính Thiên hay không, phía trước đột nhiên có một chiếc BMW Z4 mui trần chạy tới, từ cách xa đã có thể nghe thấy tiếng vang lớn trên xe, mà tài xế là một thanh niên đang lắc đầu đắc ý.

Bởi vì tốc độ xe quá nhanh, thiếu chút nữa chiếc Z4 đụng phải Hồng Diệp giữa đường. Chàng thanh niên trẻ đạp phanh mạnh mẽ, cuối cùng dùng một động tác tương đối xấu xí dừng xe lại.

"Mẹ nó, tên khốn này, bị bệnh thần kinh à, đêm hôm khuya khoắt còn ở giữa đường để tìm chết?" Chàng thanh niên toát mồ hôi lạnh, anh ta nhịn không được chửi ầm lên.

Nhưng mà chờ anh ta rống xong một câu mới phát hiện, trên đường cái không có một bóng người, cô gái tóc đỏ vừa rồi tự nhiên đã không thấy đâu!

"Mẹ nó, sao không còn người vậy, hình như cái mình đụng phải không phải cô ta!" Vẻ mặt chàng thanh niên trẻ hoảng sợ, anh ta lẩm bẩm: “Chẳng lẽ... Mình có gặp phải thứ bẩn thỉu không?”

Ngay khi anh ta còn đang sởn tóc gáy, đột nhiên cảm giác được bả vai bị người ta vỗ một cái.

“Người anh em, dẫn chúng ta một đoạn đường có được không?"

A a a a!

Thần kinh của chàng trai trẻ tuổi vốn đã căng thẳng, sau khi bị Phương Dạ vỗ một cái thì anh ta sợ tới mức thét chói tai.

Anh ta nơm nớp lo sợ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía sau có một nam một nữ, nữ chính là cô gái tóc đỏ, nhìn kỹ, dáng vẻ cô ta còn rất xinh đẹp!

Phương Dạ bị tiếng thét chói tai của anh ta làm cho giật mìnhhoảng sợ, anh có chút không nói nên lời, anh hỏi: "Rốt cuộc cậu có phải là đàn ông hay không, vỗ vai là có thể bị dọa thành dáng vẻ này?”

 

"Cô ấy... Cô ấy là ma quỷ?” Chàng thanh niên chỉ vào Hồng Diệp, nghi ngờ hỏi.

"Cái này không phải nhảm nhí sao, cô ấy có bóng, đương nhiên là người rồi!" Phương Dạ cười ha ha: “Chẳng ua vừa rồi tốc độ xe của cậu hơi nhanh hơn một chút, không chừng mơ ước của cậu có thể trở thành sự thật.”

Hồng Diệp kéo anh ra: "Đừng nói nhảm.”

“Đồng chí này, chúng tôi là đại đội tuần tra Lăng Tây, bây giờ muốn trưng dụng xe của cậu để săn lùng những kẻ đào tẩu, xin vui lòng hợp tác với chúng tôi!”

“Dẹp đi, chỉ có hai tên vắt mũi chưa sạch như hai người mà cũng có thể làm tuần tra?” Sau khi bình tĩnh lại, chàng trai trẻ bật cười một tiếng: “Chẳng qua dáng vẻ em gái này cũng rất xinh đẹp, dáng người cũng tương đối không tệ, có muốn đi theo anh cùng đi dạo một vòng hay không?”

Không ngờ lại bị người ta đùa giỡn trên đường phố, tính tình Hồng Diệp nóng nảy nghe được thì đầu đầy vạch đen, cô ta đột nhiên đoạt lấy khẩu súng trong tay Phương Dạ, nhắm ngay đầu chàng trai trẻ: "Có bản lĩnh cậu cứ nói lại lần nữa?”

Nhìn họng súng đen và khẩu súng sáng bóng kim loại, nụ cười của chàng trai trẻ trong nháy mắt cứng ngắc, anh ta lắp bắp nói: "Cái này... Chị gái, vừa rồi tôi chỉ là đùa giỡn mà thôi, ngàn vạn lần đừng kích động, hiện tại các người muốn đi đâu, cứ việc mở miệng là được!”

“Đúng là đàn ông, muốn ăn đòn!” Hồng Diệp ném súng về cho Phương Dạ, sau đó mở cửa xe và ngồi ở ghế lái phụ.

Phương Dạ vừa lên xe vừa bất mãn la hét: "Này, cô nói vậy là vơ đũa cả nắm, chẳng lẽ tôi không phải là nam sao?”

“Tôi có nói sai sao, so với anh ta thì anh còn đáng ăn đòn hơn!” Hồng Diệp hừ lạnh nói: “Lái xe, đến nhà máy xử lý rác thành Đông."

Thanh niên trẻ nói: "Nhà máy xử lý rác? Hai người đi đến nơi ồn ào đó để làm gì?"

Hồng Diệp liếc nhìn anh ta một cái: "Liên quan gì đến cậu, nhanh chóng lái xe!”

“Vâng vâng! Tôi lái ngay!” Chàng trai trẻ không dám dông dài nữa, sau khi một cước đạp chân ga xuống, Z4 phát ra một chuỗi tiếng nổ tung, lao ra ngoài.

Tuy rằng trên đường không có xe cộ, nhưng đèn giao thông vẫn còn rất nhiều, chàng trai trẻ nghĩ mình hiện tại hẳn là thuộc về chấp hành công vụ mới đúng, vì thế nhiều miệng hỏi một câu: "Mỹ nữ, bây giờ tôi có thể vượt đèn đỏ và chạy quá tốc độ không?"

“Ừm." Hồng Diệp thuận miệng đáp: “Ngày mai nhớ đi đến đại đội tuần tra một chuyến là được.”

 

“Vậy thật tốt quá, thật ra tôi đã sớm muốn đua xe ở nội thành, đáng tiếc vẫn không có cơ hội!” Chàng trai trẻ nghe được thì mặt mày hớn hở, lập tức đạp ga thật mạnh, tốc độ xe Z4 trong nháy mắt tăng lên rất lớn, trực tiếp tăng tốc.

Điều này không chỉ dừng lại ở đó, mỗi khi đi qua giao lộ, anh ta cũng mặc kệ đèn giao thông màu gì, dù sao cũng một đạp ga vọt qua, dáng vẻ tự nhiên kiêm không chút do dự, khiến đám tài xế taxi bên cạnh sửng sốt.

"Mẹ kiếp, tài xế BMW này điên rồi, lại dám vượt đèn đỏ?"

Hành khách chua chát nói: "Chắc chắn là một phú nhị đại giàu có không có chỗ tiêu xài, muốn cố ý khoe khoang trước mặt người khác!"

“Ừm, anh nói rất có lý..."

Chưa đầy mười lăm phút, chiếc BMW Z4 một đường lao nhanh rốt cục cũng dừng ở bên ngoài nhà máy xử lý rác thành Đông, chàng trai trẻ hăng hái cười hì hì nói: "Mỹ nữ, đã đến nơi rồi, kỹ thuật xe của tôi coi như không tệ chứ?"

"Bình thường." Hồng Diệp từ chối cho ý kiến, mở cửa xuống xe.

Chàng trai trẻ đột nhiên nhớ tới cái gì, có chút lo lắng, anh ta lại hỏi thêm một câu: "Đúng rồi, ngày mai tôi đi đến đội tuần tra rốt cuộc phải nói cái gì?"

Hồng Diệp cũng không quay đầu lại nói: "Nói rằng cậu đến để chấp nhận hình phạt."

“Tốt lắm!” Chàng trai trẻ sảng khoái đồng ý xong, đột nhiên phát hiện hình như có chỗ nào không đúng: “Chờ một chút, vừa rồi cô nói tiếp nhận hình phạt gì?”

“Còn có thể có cái gì, chạy quá tốc độ, lái xe nguy hiểm, ép đường chuyển làn, vượt đèn đỏ, không nhường đường cho người đi bộ. Dù sao có cái gì thì phạt cái đó đi, tạm biệt.”

Phương Dạ cố nén ý cười đi theo phía sau Hồng Diệp, mà trên khuôn mặt chàng trai trẻ vốn hăng hái lại lúc đỏ lúc trắng, thiếu chút nữa đã hối hận xanh ruột...

Sau khi vào phạm vi nhà máy xử lý rác, Phương Dạ không cười nổi, bởi vì thật sự là quá hôi thối, bịt mũi cũng không kịp.

May mắn trước khi anh tới đã sớm có chuẩn bị, vội vàng đem mấy cái khẩu trang chồng lên nhau đeo lên, cuối cùng cũng đỡ hơn.

Hồng Diệp cười nhạt đối với việc này, hơn nữa còn từ chối đeo khẩu trang mà anh đưa tới, Phương Dạ cũng không thèm để ý, anh dứt khoát đeo thêm một cái...

Không đi được bao xa, quả nhiên hai người lại nhìn thấy vết máu loang lổ trên mặt đất, hơn nữa nhìn qua còn rất mới.