Giang Ninh gật đầu, đẩy Lâm Văn lên sân thượng.

Gió thổi bay hơi thuốc đi, Giang Ninh cũng châm một điếu. Hai người im lặng một lát, Lâm Văn mới mở miệng trước.

“Ba tính ngộ quá muộn” Ông đã hút hết điếu thuốc.

Giang Ninh không nói gì, lại lấy ra một điếu đưa cho Lâm Văn: “Không muộn.” Sau khi Lâm Võ gây ầm ï một nN vậy, bây giờ Lâm ‘Văn đã hoàn toàn tỉnh táo, cũng hoàn tøần tách rời mình với nhà họ Lâm.

Bây giờ ông chỉ có một cái nhà, chỉ có hai người thân là Tô Mai và Lâm Vũ Chân.

“Ba muốn làm cho mẹ con hạnh phúc, nhiều năm như vậy, ba vân khiến bà ấy phải chịu thiệt quá nhiều rồi” Lâm Văn rít sâu một hơi, lại sặc tới mắt cũng đỏ hoe: “Còn cả Vũ Chân, ba cũng nợ con bé.” “Vậy ba có thể bù đáp.” Giang Ninh nói: “Về Vũ Chân thì con cũng có phần.

Nhưng về mẹ, con sẽ không cướp phần của ba, đó là chuyện của ba.

Hai người nhìn nhau.

Lâm Văn gật đầu: “Giang Ninh, cám ơn con” Nếu không nhờ Giang Ninh xuất hiện, bây giờ ông vẫn vô tri vô giác, vẫn yếu ớt không có năng lực dưới sự uy hiếp của Lâm Tiêu.

Để cho vợ và con mình phải chịu hết những xem thường và sỉ nhục.

Mà Lâm Văn bây giờ đã tỉnh táo lại, cũng càng kiên quyết hơn, kiên định với những chuyện mình cần làm.

“Tháng sau, bác sĩ kia sẽ đến Đông Hải.” Giang Ninh không tiếp lời Lâm Văn mà lại nói một câu.

Lâm Văn nghe vậy, không khỏi có chút kích động, ông biết Giang Ninh nói bác sĩ kia có thể chữa được chân của mình! “Chờ sau khi ba hồi phục, cũng nên thể hiện tài năng ở Lâm thị đi” Giang Ninh cười: “Con không biết làm chuyện buôn bán, tất cả đều phải trông cậy vào ba đấy” Sáng sớm, Giang Ninh đưa Lâm Vũ Chân và Lâm Văn đến công ty trước, sau đó lại đi tới sân huấn luyện ở khu ngoại thành.

Mười lăm ngày trôi qua, bầu không khí ở đây càng thêm sôi động.

Từng người giống như tượng đất vẫn không ngừng lăn lê bò toài, đánh nhau trong bùn nhão.

Bọn họ hình như căn bản không biết gì là mệt mỏi, trên mặt không thể che giấu được sự phấn khởi.

Chỉ mới kiên trì mười lăm ngày nhưng mỗi người đều có thể cảm giác được rõ ràng sự tiến bộ của mình.

Quá đáng sợi Bất kể là từ phương diện nào, sức mạnh, tốc độ, tính linh hoạt, phản ứng và sức bật đều được nâng cao rõ rệt, điều này làm cho một đám người giống như phát hiện ra bảo tàng! Trong hai mươi, ba mươi năm cuộc đời của bọn họ cũng chưa từng trải qua sự nâng cao như vậy, phải nói là khủng khiếp đến mức bản thân bọn họ cũng cảm giác khó tin nổi.

Nhưng tất cả những điều này lại là sự thật! Không ai kêu khổ, không ai kêu mệt, không có người nào hối hận về quyết định của bản thân mình lúc trước.

Bây giờ bọn họ chỉ lo lắng một điều duy nhất là cuối cùng mình không thể ở lại.

Cho nên ai cũng đang liều mạng! Giang Ninh dựa vào thành xe, châm một điếu thuốc và nhìn lướt qua.

Tổng cộng có mười cửa, đã có người xông tới cửa thứ tám. Chắc hắn chỉ mấy ngày nữa thôi, sẽ có người có thể thông qua tất cả các cửa rồi.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy quá chậm.

“Đại ca, những người ở tỉnh thành kia tới không có ý tốt đâu” Hoàng Ngọc Minh đứng bên cạnh: “Ngoại trừ Hứa Vinh, tất cả những người khác đều đã khuất phục rồi.” Tin tức này không giấu được ai.

Giang Ninh không nói gì, Hoàng Ngọc Minh nói tiếp.

“Tỉnh thành bên kia có động tác lớn, em nhận được tin tức, lần này Lâm Võ dẫn theo mười mấy người tới, tất cả đều là cao thủ hàng đầu đấy” Vẻ mặt anh nghiêm túc.

“Mười ba người.” Giang Ninh lại là nói ra chính xác số người.

Hoàng Ngọc Minh ngẩn người.

“Hôm qua bọn họ vừa tới nhà tôi.” Hoàng Ngọc Minh nghe vậy thì cảm giác lông tơ sau lưng mình đều dựng ngược! Lâm Võ dẫn người đi thẳng tới nhà Giang Ninh à? Đùa kiểu gì vậy! Anh biết Lâm Võ này là người của nhà họ Dương nên mới định nhắc nhở Giang Ninh phải cẩn thận, bây giờ xem ra hai người chắc chắn đã xảy ra xung đột rồi.

Giang Ninh vẫn còn lành lặn đứng ở đây, vậy đã chứng tỏ…

“Đại ca, chuyện này là do em thu xếp không tốt” Hoàng Ngọc Minh lập tức nói: “Từ hôm nay trở đi, em sẽ cho người luôn chú ý tới an toàn của người nhà cô Lâm!”