Vẻ mặt của Thẩm Lãng có chút nghiêm túc, anh không ngờ sư phụ của mình sẽ nói như vậy.
Chẳng lẽ sư phụ biết bản hợp đồng này nằm trong tay mình sao?
"Sư phụ, con biết rồi..." Thẩm Lãng không hỏi thêm gì nữa.
Sau khi trò chuyện với Vân Vạn Sơn về những năm tháng vừa qua, hai người rời khỏi quán trà.
"Đồ nhi, hôm nay từ biệt nhau không biết khi nào mới có thể gặp lại..." Vân Vạn Sơn nói, vẻ mặt không tránh khỏi lộ ra sự bất đắc dĩ.
Đối với một nhân vật huyền thoại như thế này, ai có thể nghĩ rằng sẽ ông ấy cũng có một tình cảm như vậy?
"Sư phụ, lần này sư phụ đừng đi nữa nhé.

Ở lại kinh đô thêm một vài ngày nữa." Nghe nói Sư phụ sắp rời đi, trong lòng Thẩm Lãng không nỡ rời xa sư phụ, sau một thời gian dài như vậy mới gặp được sư phụ, Thẩm Lãng đương nhiên muốn Vân Vạn Sơn ở lại đây lâu hơn.
Vân Vạn Sơn cười nhạt lắc đầu nói: "Ta đã quen với cuộc sống an nhàn tự do tự tại.

Kinh đô này không thích hợp với ta, nhưng sau này ta vẫn sẽ tới đây nữa, con không cần lo lắng."
Sau khi chia tay với Vân Vạn Sơn, Thẩm Lãng trở về biệt thự.
Trong đêm khuya thanh vắng, trong đầu Thẩm Lãng có rất nhiều suy nghĩ, không ngừng nhớ lại những chuyện về khế ước và gia đình sẽ trừng phạt anh vì những gì anh đã làm ngày hôm nay.

Một vài ngày sau...
Ở Úc, Thành phố Nick.
Hiện tại Tống Thiên Nga đã giải quyết được mọi rắc rối ở nhà nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Lãng lúc trước, lẽ ra cô sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ nhưng lại chẳng có chút hạnh phúc nào.
Đặc biệt, sự ra đi của Thẩm Lãng khiến Tống Thiên Nga rơi vào một loại cảm giác nhớ nhung không thể nào không chế được.
Mặc dù có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, nhưng những người này không ai sánh được với một phần trăm người trong lòng cô ấy.
Là một người ông, Tống Tri Viễn nhìn thấy cháu gái mình không vui mỗi ngày, trong lòng ông ấy tự nhiên cảm thấy rất đau khổ.
Lần này ông ấy gác lại việc kinh doanh và đưa Tống Thiên Nga đến thành phố Nick là vì ông ấy muốn Tống Thiên Nga được thư giãn tinh thần.
Đặc biệt, có một cuộc đấu giá sắp được tổ chức ở đây, nhân cơ hội này có thể mua một số thứ mà cháu gái của của ông thích, hy vọng những thứ này sẽ làm cho Tống Thiên Nga vui vẻ thêm một chút.
"Ông nội, cháu không muốn đi..." Tống Thiên Nga biết ông nội muốn gì, nhưng vẫn không có hứng thú với cuộc đấu giá.
"Cháu cứ xem như là đi cùng ông nội đi xem cuộc đấu giá được chứ.

Hơn nữa, những cuộc  đấu giá như thế này chỉ được tổ chức bốn năm một lần, thu thập đủ loại trang sức quý hiếm trên thế giới.

Cháu thích cái nào ông sẽ mua làm của hồi môn cho cháu sau này..." Tống Tri Viễn nói đến đây, đột nhiên ông ấy im lặng không nói gì, biết mình nói vừa nói sai gì đó, sắc mặt có chút mất tự nhiên.

Chắc chắn rồi, vẻ mặt của Tống Thiên Nga càng buồn hơn.
"Là ông nội không tốt..." Tống Tri Viễn vội vàng dỗ dành.
Nhìn thấy vẻ mặt tội lỗi của ông nội, Tống Thiên Nga trong lòng thở dài, cũng không muốn làm ông nội lo lắng nên gật đầu đồng ý đi cùng Tống Tri Viễn đến buổi đấu giá.
Quang cảnh một cuộc đấu giá ở các nước phương Tây.
Cuộc đấu giá này do một công ty đấu giá ở các nước phương Tây tổ chức và được tổ chức bốn năm một lần.
Các vật phẩm đấu giá rất đa dạng, từ các hòn đảo, máy bay, xe tăng, thậm chí cả tàu du lịch biển cho đến đồ trang sức, đến những thứ nhỏ như kim cương đá quý và Wenwan.
Nhưng những thứ ở đây chỉ có duy nhất một điểm đặc biệt, đó chính là giá đắt đến bất ngờ!
Thẩm Lãng đến buổi đấu giá một mình, không đưa theo bất cứ một ai.
Mục đích của anh ấy đến đây ngày hôm nay chỉ có một, đó chính là quần đảo Nam La.  
Quần đảo này nằm ở phía nam của tây Úc, nó đã trở thành một hòn đảo tư nhân kể từ khi nó được phát hiện ra cách đây 50 năm. 
Sau khi chủ nhân của hòn đảo chết, ông đã xem nơi này như một tài sản từ thiện mà quên góp nó đi.
Tất cả số tiền thu được khi đấu giá quần đảo này đều được sử dụng cho các hoạt động phúc lợi công cộng.
Hòn đảo như mùa xuân trong tất cả các mùa, những năm nay hòn đảo trải qua tu sửa xây dựng, bất kỳ tiện nghi sinh hoạt trên đảo cũng rất toàn diện, cách xa thế giới hỗn loạn, khiến cho hòn đảo tồn tại như một thiên đường ở bên ngoài thế giới.
Khi Thẩm Lãng bước vào phòng đấu giá, anh không được chú ý tới, ở trong đây, bọn họ chỉ  chú ý đến những gia tộc giàu có nhất trên thế giới.

Khách mời trong buổi đấu giá lần này đến từ khắp nơi trên thế giới, Thẩm Lãng mặc quần áo, vể bề ngoài nhìn cũng không giống một nhân vật có quyền lực.
Thậm chí ngay đến cả một người trợ lý cũng không có, trong mắt những người tham gia buổi đấu giá lần này anh cũng chỉ giống như một người tầm thường đến đây tham gia cho náo nhiệt.
Vì có quá nhiều nhân vật lớn đến từ khắp nơi trên thế giới, nên nhà đấu giá không bố trí bất kỳ ghế VIP nào để không làm mất lòng bất kỳ ai.
Những người có thể tham gia đấu giá chỉ cần xác minh số vốn để vào, và các chỗ ngồi được phân bổ ngẫu nhiên.
Vào đến nơi tổ chức, Thẩm Lãng đi tới một chỗ hơi khuất tầm nhìn mà ngồi xuống.
Lúc này, một người phụ nữ có khuôn mặt giống như người Việt Nam đi về phía Thẩm Lãng, bước chân của cô ta yểu điệu, toàn thân từ trên xuống dưới của cô ta toát ra một vẻ hấp dẫn mê hoặc.
Người phụ nữ này có vẻ bề ngoài có thể coi là một mỹ nhân, bởi vì có trong mình dòng máu lai, đôi mắt màu lam làm nổi bật vẻ đẹp với phong cách kỳ dị, hơn nữa dáng người của cô ta cũng vô cùng nóng bỏng.
Khi người phụ nữ đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãng, một mùi hương tỏa ra.
“Xin chào, tôi có thể làm quen với anh một chút được không?” Người phụ nữ nhẹ giọng nói với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nhìn người phụ nữ từ trên xuống dưới, nói: "Ở đây nhiều khách mời như vậy, sao cô lại muốn làm quen với tôi, nhìn tôi giống một ông chủ lớn có tiền lắm sao?" 
"Hừ hừ hi hi..." Người phụ nữ che miệng cười nói: "Tôi nghĩ cậu cũng là người Hoa Hạ.

Nói cho cậu biết, tôi cũng là lần đầu tiên tới đây, làm quen với cậu một chút cũng là một chuyện tốt!"
"Haizz..."
Thẩm Lãng bất lực thở dài một tiếng.
Đối với những loại phụ nữ này, anh hiểu rất rõ, bọn họ vào những nơi như thế này chỉ để tìm  một người đàn ông giàu có mà thôi. 
Nhưng lại không có cơ hội nào để tiếp cận, nên đành phải đến đây để thử vận may, nếu không phải những nhân vật tầm cỡ kia tập chung lại một nơi ở đây, cô ta cũng sẽ không có cơ hội nào,  và cũng không đến để bắt chuyện với Thẩm Lãng.

“Tôi không có nhiều tiền, tôi đến đây tham gia chỉ để xem cho vui thôi!” Thẩm Lãng nói.
Khi người phụ nữ nghe thấy điều này, vẻ mặt của cô ấy thay đổi ngay lập tức, không còn dịu dàng nữa mà đầy lạnh lùng.
Một người phụ nữ trở mặt nhanh hơn trang sách, nhìn Thẩm Lãng liếc mắt một cái liền đứng dậy rời đi: "Lãng phí thời gian của tôi."
Cuộc đấu giá sắp bắt đầu.
Suy nghĩ của mọi người đều hướng đến các cuộc đấu giá, nhưng vì giá quá đắt nên nhiều cuộc đấu giá không bán được.
Tình trạng này thường xuyên xảy ra nên nhiều người không cảm thấy chuyện này khó hiểu.
Tại thời điểm này, một chiếc vòng tay hoàn toàn bằng đá sapphire tự nhiên được trưng bày trên sân khấu.

Toàn bộ chiếc vòng được làm từ ba mươi sáu viên ngọc bích có kích thước gần như giống nhau, trong suốt và vô cùng chói lọi.
“Cháu gái, cháu có thích chiếc vòng này không?  Nếu như cháu thích thì một lúc nữa ông sẽ mua cho cháu!” Tống Tri Viễn nhìn thấy Tống Thiên Nga suốt buổi đấu giá không nói câu gì, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
“Thôi ông nội ạ, cháu không quá hứng thú với những thứ này!” Tống Thiên Nga thở dài, mục đích cô đến hôm nay cũng là để đi cùng ông nội, về phần vật phẩm đấu giá, cô thật sự không thể quan tâm.
"Khụ..." Tống Tri Viễn cũng hết cách.
Đồ trang sức trong cuộc đấu giá bởi vì kết quả của cuộc đấu giá không khả quan, nên những thứ đó cũng không khơi dậy được sự quan tâm của các đại gia này.
Người bán đấu giá chỉ đơn giản là hủy bỏ cuộc đấu giá đồ trang sức.
Bọn họ trực tiếp đi vào thứ nổi bật của cuộc đấu giá, đó chính là bán đấu giá quần đảo Nam La..