Lý Mộc Ca không ngừng được.

Lời của một con người khiêm tốn tao nhã, nói ra lại khó nghe như vậy
Đối với châm chọc cùng khiêu khích đó, Lâm Nhuyễn Nhuyễn chẳng những không ủng hộ, còn vô cùng tức giận.

Côđương nhiên nghe hiểu, Lý Mộc Ca làđang châm chọc Thẩm Lãng.

Cô vẫn kiên định lắc đầu, từ chối lời mời mọc của Lý Mộc Ca.

Mà vẻ mặt Thẩm Lãng lúc này tràn đây chua xót cùng bất lực, chỉ có thể nhún vai bất đắc dĩ.

"Phải, tôi rất nghèo, nghèo đến mức chỉ có tiền.

"
Lâm Nhuyễn Nhuyễn bị Thẩm Lãng chọc cười, e thẹn nhếch môi, đôi mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Lý Mộc Ca còn muốn khoe chiếc Maserati dành cho tổng thống, nhưng cậu lo làm vậy sẽ rất khác người, dù sao cậu ởđại học Bình An là một tài tử hào hoa khiêm tốn, thế nên cưỡng ép bản thân phải nhịn xuống.

Nhưng trong lòng Lý Mộc Ca chưa bao giờ thèm để mắt đến Thẩm Lãng.

Cũng không cảm thấy uy hiếp Thẩm Lãng tạo ra, còn không lớn bằng uy hiếp của Chu Tử Hào.

"Ha ha, chỉ cóđồ phế vật, mới thích ba hoa chích chòe!"
Lý Mộc Ca cười lạnh khinh thường, sau đó xoay người, nói thêm một câu: "Bạn học Nhuyễn Nhuyễn, vậy hẹn cậu ở tiệc tốt nghiệp, hy vọng lần sau gặp lại, cậu sẽ không ở cùng một chỗ với tên phế vật này.

"
Nói rồi Lý Mộc Ca ngẩng cao đầu, chuẩn bị rời đi.

Nhưng Lý Mộc Ca không biết rằng Thẩm Lãng thật sự không hề ba hoa, tiền tài với Thẩm Lãng mà nói, chỉ là một danh từ mà thôi.

"Đánh rắm xong thì liền đi à?" Thẩm Lãng cười lạnh.


Thẩm Lãng từ trước tới giờ không hề sợ hãi, vì không muốn lộ thân phận khiến người khác hoài nghi, nên không bộc lộ tài năng của mình.

Nhưng ngô ra ngô, khoai ra khoai, việc nào ra việc đấy!
Lý Mộc Ca mở miệng hèn hạ như vậy, Thẩm Lãng cũng không tính đợi đến lúc tiệc tốt nghiệp bắt đầu.

Trước khi món ăn của tiệc tốt nghiệp được dọn lên, Thẩm Lãng sẽ cho Lý Mộc Ca nếm thử món khai vị một chút.

Lý Mộc Ca cũng thật cao ngạo, đến cảđầu cũng không quay lại, đưa lưng về phía Thẩm Lãng hừ lạnh một tiếng: "Từ ngữ thô tục! Càng thể hiện là người không có năng lực, tố chất càng thấp, phép khích tướng của cậu với tôi mà nói thì vô dụng tôi, Lý Mộc Ca tôi từ trước đến nay đều rất khoan dung với người ngoài, sẽ không so đo với cậu!"
Lời này mà Lý Mộc Ca cũng có mặt mũi để nói à, rõ ràng lúc nãy là cậu ta dùng từ ngữ thô bỉ trào phúng Thẩm Lãng trước, giờ lại giả dạng bản thân là người văn minh, có học thức cao.

Lý Mộc Ca nói xong, liền cất bước rời đi.

"Này, tôi nói cậu đấy, đánh rắm xong thì cứ vậy màđi à?"
Đối với những kẻđạo đức giả, Thẩm Lãng không cần phải bình tĩnh hòa nhã nói chuyện làm gì.

Mà Lý Mộc Ca lúc này, gương mặt co quắp, ánh mắt sắc bén tàn nhẫn, chỉ làđưa lưng lại, nên mới không bị phát hiện.

Lý Mộc Ca cảm thấy không nên ở lại lâu hơn nữa, nếu không cậu lo lắng bản thân sẽ kiềm không được, cùng Thẩm Lãng gây một trận ầm ĩ, lúc đó hình tượng "công tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc" của cậu sẽ bị tổn hại.

Thêm nữa, cậu cảm thấy cùng một tên rác rưởi nho nhoi như Thẩm Lãng cãi vã, sẽ hạ thấp giá trị của mình.

Mà lúc này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng lắc đầu với Thẩm Lãng, ý bảo hắn không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Lý Mộc Ca là con trai hiệu trưởng trường đại học, Lâm Nhuyễn Nhuyễn không muốn Thẩm Lãng trước khi tốt nghiệp đã kết thù với Lý Mộc Ca.

Thẩm Lãng gật đầu, hắn không sợ Lý Mộc Ca, chỉ cảm thấy đánh một tên như vậy hoàn toàn không có cảm giác đã tay.

Trước dạy dỗĐỗ Thiên Lượng với Dương Tiểu Văn, đều dùng nắm đấm mà nói, dễ nhưăn cháo vậy.

Thẩm Lãng dựđịnh thay đổi cách chơi một chút, tăng thêm độ khó, nếu không thì cuộc sống sẽ rất buồn chán.

Mai là ngày bảo vệ luận án tốt nghiệp, sao có thể không tặng cho Lý Mộc Ca chút kinh ngạc được cơ chứ.


Thẩm Lãng nhẹ nhàng dùng ngón cái vân vê ngón giữa tay phải.

Nháy mắt vung tay, phóng ra một cây kim bạc vô cùng nhỏ, lợi dụng hướng mà mắt thường không nhìn thấy được, vụt đến trước mắt Lý Mộc Ca, bay vào trong miệng cậu ta, dính trên đầu lưỡi.

Đây chính là thanh mang châm, thân kim được tẩm thuốc tê, sẽ khiến chức năng của lưỡi tê liệt, nửa giờ sau sẽ phát huy công dụng.

Ra tay chuẩn xác, sẽ không gây tê toàn thân, chỉ gây tê mỗi đầu lười, trong vòng ba ngày sẽ không thể phát ra âm thanh gì.

Thanh mang châm là thần y tuyệt kỹ, vốn dùng để chữa trị cho những bệnh nhân mắc bệnh hưng cảm*.

*Bệnh hưng cảm: Tâm trạng cực kỳ hưng phấn và dễ bị kích động thường liên quan đến rối loạn lưỡng cực.

Khi người bệnh đang nổi điên, có thể dùng thanh mang châm đâm vào huyệt vị của người bệnh, tránh cho người bệnh đánh trúng những người xung quanh.

Hiện tại dùng đểđối phó tên này, vô cùng hiệu quả.

Nhìn thân ảnh Lý Mộc Ca dần dần đi xa, Thẩm Lãng ảm đạm cười.

Coi như cũng có rèn luyện, xem nhưôn lại thuật pháp, thủ pháp thi châm vừa cũng được tính là thành thục.

"Nhuyễn Nhuyễn, cùng tôi đi lấy xe đi, chúng ta đến nhà họĐỗ trước, chờ tôi xử lý chuyện này xong, sẽ chở cậu về trường.

" Thẩm Lãng nói với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

"Bạn học Thẩm, cậu mượn xe sao?"
Lúc Lâm Nhuyễn Nhuyễn đến, không cùng đường với Thẩm Lãng, nên chuyện trước đó cô không biết.

"Đúng vậy.

" Thẩm Lãng cười khẽ.


Lâm Nhuyễn Nhuyễn vốn định nói gìđó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Cô nghĩ muốn khuyên Thẩm Lãng không cần mượn xe, tuy rằng lái xe của chủ xe, nhưng nếu bị xây xát, chi phí sữa chữa sẽ rất cao, hôm nay Thẩm Lãng đã tốn rất nhiều tiền, dù kiếm tiền có nhanh cũng không thể lãng phí như vậy.

Bất quá cô cảm thấy mình can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Thẩm Lãng cũng không tốt, cũng không có tư cách để quản.

Thẩm Lãng gọi chiếc Hennessey Venom GT đến, chở Lâm Nhuyễn Nhuyễn đến nhà lớn nhà họĐỗ.

Rất ít người biết, chủ chiếc "Hennessey Venom" chính là Thẩm Lãng, trừ bỏ Tống Hàng Trường của ngân hàng Trung Quốc cùng Ngô Lương của nhà họ Ngô ra, những người khác căn bản không thể nào biết được.

Ngay cả Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cũng chỉ nghĩ Thẩm Lãng là lái xe, mà không phải chủ xe.

Chiếc Hennessey Venom phóng như bay trên đường, nhanh như một tia chớp, đường phố chạy vụt về sau vô cùng đã mắt.

Lẫm Nhuyễn Nhuyễn mím chặt môi, cảđường đi đều nhắm mắt, không dám nhìn ra ngoài cửa sổ, tim đập dữ dội, quả thực là run muốn xỉu.

Cuộc sống của kẻ có tiền chính làđơn giản tự nhiên như vậy, nhưng cũng thật buồn chán.

Trên đất liền bão xe chẳng cóý nghĩa gì cả, so với việc phóng xe như bay, Thẩm Lãng càng thích lái du thuyền trên biển hơn.

Chiếc Hennessey Venom GT phát ra tiếng gầm lớn, trên đường vụ qua, trực tiếp bỏ xa chiếc Maserati ở phía sau.

Mà Lý Mộc Ca ngồi trên chiếc Maserati, tất nhiên sẽ không nghĩđến người lái chiếc Hennessey Venom GT vừa cho cậu hít bụi chính là Thẩm Lãng.

Thậm chí Lý Mộc Ca còn lộ ra vẻ mặt hâm mộ, thèm muốn vô cùng.

Cậu cắn răng nghĩ thầm: "Đợi mình sinh nhật sáu mươi tuổi, hy vọng mình cũng cóđược một chiếc xe số lượng giới hạn đỉnh nhất, sang trọng nhất!"
!
Nửa tiếng sau, Thẩm Lãng đến nhà họĐỗ, nhìn thấy Đỗ Kim Thủy.

Con trai Đỗ Hoàn Nhân của Đỗ Kim Thủy, ở bệnh viện chăm sóc Đỗ Thiên Minh, không cóở nhà.

Không lãng phí thời gian, Thẩm Lãng vừa đến nhà họĐỗ, đã lập tức vào thư phòng của Đỗ Kim Thủy nói chuyện.

Cuộc nói chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, việc còn lại chính là chờ biểu hiện của người nhà họĐỗ như thế nào.

Nhất là hai con rùa Đỗ Thiên Lượng vàĐỗ Thiên Minh, Thẩm Lãng sẽ khiến bọn họ tâm phục khẩu phục!

Sau khi bàn việc xong, Đỗ Kim Thủy đem mặt dây chuyền bạch ngọc thắng được ở nhàđấu giá Christies*, đưa cho Thẩm Lãng.

*Christies là một nhàđấu giá của Anh được James Christie thành lập năm 1766.

Mặt dây chuyền này giá trị hai mươi triệu, vô cùng tinh xảo.

Tâm tư của Đỗ Kim Thủy, Thẩm Lãng nhận.

Mặt dây chuyền này vừa lúc có thể dùng làm quà tặng Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Đợi đến tiệc tốt nghiệp, Thẩm Lãng muốn Lâm Nhuyễn Nhuyễn trở thành người tỏa sáng nhất.

Rời khỏi nhà họĐỗ, Thẩm Lãng dựđịnh chở Lâm Nhuyễn Nhuyễn về trường học trước, sau đó hắn sẽ trao đổi với Tống Tri Viễn về bệnh tình bạn già của ông.

Hôm nay gặp ở quán trà trên đường Bình An gặp Tống Từ, Tống Từ cũng không nhắc đến việc này, xem ra tiểu yêu tinh này vẫn không tin tưởng hắn.

Đứng trước cổng trường, Thẩm Lãng lấy dây chuyền ra, vòng dây qua gáy của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, tự mình đeo cho cô.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Thẩm Lãng.

"Rất! Rất đắt phải không?"
"Không đắt lắm, chỉ có hai triệu thôi.

"
Thẩm Lãng vì không muốn khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn giật mình, chỉ nói cái giá bằng một phần mười giá thật.

"Rất đắt, chi bằng bán đi, cậu lấy số tiền này đi đầu tư, đeo mặt dây chuyền hai triệu trên cổ như thế này, tôi không thoải mái.

"
Không nghĩ tới, Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn cảm thấy món quà này rất đắt tiền.

Thật ra, Thẩm Lãng hiểu ý của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, côấy đều suy nghĩ vì hắn, ai bảo Lâm Nhuyễn Nhuyễn còn chưa biết thân phận của hắn cơ chứ.

Thẩm Lãng vẻ mặt đầy cưng chiều, nhéo hai má nhỏ nhắn của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Đừng nói mặt dây chuyền hai triệu, cho dù là một con phố, một tòa thành, cũng không phải không thể!.