“Ai yo, làm loạn hơn nửa ngày, hóa ra là muốn mượn một cửa hàng, cái kẻ nghèo như chó như cậu, thật sự là giỏi giả vờ!
Không đợi chủ tiệm mở miệng chất vấn, Đỗ Thiên Lượng đã kêu to lên.

“Tôi mà cần phải mượn? Chủ tịch Tống của ngân hàng Trung Quốc giúp tôi quản lý tài sản, tôi phải làm thế nào, cũng không đến lượt ông quản?!”
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Lãng đảo qua Đỗ Thiên Lượng một chút, sát ý lúc ẩn lúc hiện.

Đỗ Thiên Lượng từng vũ nhục hắn, hắn đều nhớ kỹ, chờ tới khi hắn mua cái tiệm này, nhất định sẽ bắt Đỗ Thiên Lượng phải trả giá đắt!
Đỗ Thiên Lượng tự cho là đúng mà không biết rằng mình đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong kiếp này.

Đúng lúc này, chủ tiệm lại nhận được tin nhắn chuyển khoản.

“Ôi vãi! Nhanh như vậy! 12 triệu, một đồng cũng không thiếu!”
Làm sao chủ tiệm có thể không có học thức, mà nói một câu thô tục như vậy chứ.

Chủ yếu là do tốc độ chuyển khoản quả thật quá nhanh, giống như ngân hàng nhà Thẩm Lãng mở vậy.

Những người khác cũng đều kinh ngạc, ba nữ nhân viên trong cửa hàng cũng kêu lên một tiếng.

Ngay cả Tống Từ, cũng há to miệng, trừng mắt, bộ dạng kinh ngạc.

Chuyện này là thật sao! Thao tác của Thẩm Lãng thật sự đáng giận, chủ tịch ngân hàng đích thân chuyển khoản? Đây rốt cuộc là đãi ngộ gì?
Đương nhiên, người tức giận nhất lúc này chính là Đỗ Thiên Lượng.

Hắn hét lớn: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
“Đỗ thiếu, chuyện này là thật.

” Chủ tiệm mặc dù cũng khó tin, nhưng đôi mắt sẽ không lừa người.


“Vị tiên sinh này, chúng ta lập tức ký hợp đồng chuyển nhượng, à, đây là danh thiếp của tôi.

” Chủ tiệm nhanh chóng đưa danh thiếp ra.

Chuyển nhượng lại cửa hàng có thể thu về không ít lợi nhuận, rất có lời, chủ tiệm không giống như đám nhân viên, giống như con chó của Đỗ Thiên Lượng.

Đỗ Thiên Lượng tức giận tới mức muốn tăng xông, tình thế đảo ngược lại trước mắt làm hắn tức giận cực kỳ!
Ở thành phố Bình An, chỉ cần là người nghe qua tên của hắn, đều sẽ không có can đảm dám đối đầu với hắn.

Nhưng thằng nhóc này, không chỉ dám trực tiếp đối đầu, lại còn khiến cho cục diện hoàn toàn thay đổi!
Giờ phút này, Đỗ Thiên Lượng xấu hổ cực kỳ.

Chế nhạo người khác rất thoải mái, rất sảng khoái, thế nhưng khi dính ở trên người mình thì lại khác, nó giống như một cái xương ca mắc ở cổ họng, nuốt không trôi, nhả không ra, cực kỳ khó chịu!
Chuyện tới nước này, Đỗ Thiên Lượng cũng chỉ có thể đen mặt rời đi.

“Muốn đi? Không dễ như vậy!”
Thẩm Lãng quát lớn một tiếng, khiến bước chân đang chuẩn bị rời đi của Đỗ Thiên Lượng khựng lại.

“Cậu muốn làm gì?” Đỗ Thiên Lượng mở miệng chất vấn.

“Khi nãy cậu đối với tôi một câu nhục mạ lại một câu nhục mạ, bây giờ lại còn muốn cứ như vậy rời đi sao?” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.

“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cậu dám bắt tôi ở lại?” Đỗ Thiên Lượng khinh thường mở miệng đáp.

“Bắt cậu ở lại như bắt chó, cái này thì có gì mà không dám, mà không chỉ muốn bắt cậu ở lại, tôi còn muốn cho cậu mấy cái ấn ký!”
Nói xong, Thẩm Lãng nâng chân đi tới trước mặt Đỗ Thiên Lượng, đối mặt với hắn.


“Con mẹ nó mày muốn chết đúng không, khoác lác cái gì, ở thành phố Bình An có ai dám động tới ông đây?!” Đỗ Thiên Lượng lớn miệng kêu gào.

Bốp!
Một bàn tay rơi xuống.

Thời điểm mọi người ở đây chỉ coi là Thẩm Lãng mạnh miệng, một tiếng bạt tai vang dội truyền tới.

Mắt Đỗ Thiên Lượng lóe lên, miệng và mũi đều chảy máu, đầu ong ong.

Đau tới mức con hàng Đỗ Thiên Lượng này nhe răng trợn mắt, thậm chí là thần chí cũng có chút mơ hồ.

“Đánh cậu, chỉ cần một quyền! Ký hiệu trên mặt cậu, để lại cho cậu, không tới một năm, cậu nhất định sẽ coi nó là vinh quang cả đời!”
Từng câu từng chữ rơi xuống, chỉ nhìn thấy bên má trái của Đỗ Thiên Lượng, để lại một dấu bàn tay rất rõ ràng.

Mà dấu tay này, có lẽ cường độ đập rất lớn, lõm sâu xuống, coi như sau này mặt hết sưng, cũng sẽ để lại vết lõm.

Đây chính là một vết sẹo rất khó xóa, vấn đề là vết sẹo đó còn là hình dạng bàn tay.

Một màn này, khiến những người đang có mặt ở đây đều vô cùng giật mình!
Rốt cuộc là dùng lực tới cỡ nào, mới có thể đạt được hiệu quả như thế?
Cường độ này nắm giữ cực kỳ linh hoạt.

Theo lý thuyết, muốn để lại dấu vết trên mặt, cường độ đó có thể đánh cho gương mặt máu thịt be bét, nhưng sự thật là ngoại trừ vị trí bị đánh, tất cả chỗ khác đều là vết thương nhẹ.

Chân tướng trong đó, chỉ có mình Thẩm Lãng biết.


Một chút công phu quyền cước phối hợp với nội lực, có thể khống chế được sức mạnh.

Giống như mấy ngày trước Thẩm Lãng đánh một quyền lên thân cây, để lại vết lõm rất sâu mà cây không hề kay động, chính là đạo lý đó.

Tống Từ nhìn thấy một màn quỷ dị này, không khỏi cảm thấy lưng phát lạnh, có một loại ảo giác khó nói thành lời.

Một quyền đánh xuống đã có thể đánh thành bộ dạng thế này? Khí lực này cũng quá lớn rồi! Vừa vặn, thật vừa vặn! Đúng là một người đàn ông đích thực!
Tống Từ cảm thấy Thẩm Lãng quá dũng mãnh, một quyền ngoài ý muốn đã đánh cho Đỗ Thiên Lượng tới mức cha mẹ ruột cũng không nhận ra, không chỉ đánh Đỗ Thiên Lượng, còn nói ra những câu ngầu như thế, quả thật chính là người đi trong truyện tranh manga ra ngoài.

Nhưng Tống Từ lại không biết, có thể bị người như công tử đánh, lại còn để lại ký hiệu, quả thật tương đương với một loại vinh hạnh.

Một ngày kia, danh tiếng của công tử chấn động Hoa Hạ, đến lúc đó Đỗ Thiên Lượng nhất định sẽ coi đây là vinh quang.

Có lẽ hắn sẽ đi trên đường mà hô lớn rằng tôi đã từng bị công tử đánh qua.

Sau này không nói, nói hiện tại, tất cả mọi người ở đây đều bị hành động của Thẩm Lăng làm cho ngơ ngác, ba nữ nhân viên kia, còn có chủ tiệm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Đóng cửa tiệm, sa thải toàn bộ nhân viên cửa hàng, sau này nếu tôi có thời gian sẽ quản lý nó.


Thẩm Lãng quay đầu thông báo với chủ tiệm một tiếng, sau đó rời đi.

Thẩm Lãng không phải là người mang thù, bởi vì hắn là người có thù thì báo tại chỗ.

Tống Từ đi sát theo Thẩm Lãng, đột nhiên lại trở thành người nhiều lời.

“Lại nói, Thẩm Lãng anh sao có thể cầm ra được hơn mười triệu? Không phải anh móc rỗng toàn bộ tiền trong nhà đấy chứ?”
“Quan hệ của anh và chủ tịch Tống là như thế nào? Tôi đoán là anh nói ra dọa người đúng không!”
“Nhưng mà thật sự rất hả dạ! Cái loại người như Đỗ Thiên Lượng này, chính là thiếu đánh!”
“Thoải mái! Thật sự thoải mái! Đã sớm ngứa mắt hắn từ lâu!”
“Ha hả, đánh cậu là cho cậu vinh quanh, lời thoại này thật sự quá ngầu rồi anh biết không, Thẩm Lãng?”
Thẩm Lãng không quay đầu lại, mà từ tốn nói: “Vẫn ổn chứ.



Tống Từ nhìn thấy Thẩm Lãng phản ứng bình thường, cho là những lời trước đó khiến Thẩm Lãng có chút buồn lòng.

“Thật có lỗi, những lời tôi nói khi nãy đúng là có hơi quá, nhưng tôi ăn ngay nói thật, tôi mới quen anh được mấy ngày, chúng ta đúng là không xem như bạn.


Thẩm Lãng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Tôi căn bản không để ý, cô nói không sai, chúng ta đương nhiên không phải là bạn bè, ông nội cô chỉ là bảo chúng ta dạo phố cùng nhau mà thôi.


Nói cách khác, Tống Từ trước mắt còn chưa đủ tư cách làm bạn của công tử.

“Nhưng mà, Thẩm Lãng, còn có câu phải khuyên anh, mấy ngày hôm nay tốt nhất anh ít đi ra ngoài đi, anh đánh Đỗ Thiên Lượng, người của nhà họ Đỗ sẽ không tha cho anh, đánh hắn quả thật rất thoải mái, nhưng nhất thời xúc động sẽ chọc phải phiền phức lớn!”
Trong đầu Tống Từ, đã nghĩ tới cảnh Thẩm Lãng bị người nhà họ Đỗ giáo huấn.

“Tôi đánh hắn mới đúng, không đánh hắn mới đúng là bi ai, đã đánh hắn rồi còn sợ người của nhà họ Đỗ sao?” Giọng điệu Thẩm Lãng bình thản, cảm xúc không chút giao động.

Dẫu cho công tử lịch luyện ở thành phố Bình An này cần phải giảm bớt khả năng tồn tại, thế nhưng sẽ không ngồi im chịu nhục, chỉ là người nhà họ Đỗ, có gì đáng sợ!
“Aizz! Anh là người ở thành phố Bình An, hẳn là biết rõ thế lực của nhà họ Đỗ, tại sao còn lơ là như vậy? Anh không thể không đồng ý việc nhà họ Đỗ chính là con rắn đầu đàn ở thành phố Bình An, tài lực của tập toàn Đỗ thị hùng hậu, trên đường lớn ở Bình An có rất nhiều cửa hàng là nhà bọn họ mở, anh phả cẩn thận!”
Tống Từ lắc đầu, không tin tưởng Thẩm Lãng, cho rằng việc Thẩm Lãng bị người nhà họ Đỗ giáo huấn là chuyện chắc như đinh đóng cột, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, dù sao nhà họ Đỗ có tiền như vậy.

Nhưng mà, lòng của Thẩm Lãng lạnh nhạt như nước, căn bản không để ý.

Điện thoại trong túi quần hơi rung, Thẩm Lãng nhìn lướt qua màn hình điện thoại, bình tĩnh ấn nút nghe.

“Thiếu gia, tên của thương nghiệp tiếp nhận con phố này, đã tra ra được.

Tên là phố Bình An, cả con đường, bao gồm cả cửa hàng, đều là do nhà họ Thẩm đầu tư xây dựng.


“Mẹ kiếp, con đường này lại thuộc về nhà tôi!”.