Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, Tần Minh Nguyệt đã biến mất vào trong bóng tối.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt.  

Nhìn xung quanh một vòng...  

Xung quanh đều là một mảnh đen vô tận.  

Trong lòng Trương Minh Vũ cũng xuất hiện một loại cảm giác hốt hoảng.  

Suy cho cùng thì...  

Vừa rồi thật sự là có dã thú!  

Trầm ngâm một lúc, Trương Minh Vũ vẫn đến bên cạnh một cây to.  

Anh leo lên đó!  

Trương Minh Vũ ngồi trên cành cây, sự lo lắng trong lòng lúc này mới từ từ giảm bớt.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Nhưng đợi mãi lâu, Tần Minh Nguyệt vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.  

Cô gái này không phải lạc đường rồi chứ?  

Sự lo lắng trong lòng Trương Minh Vũ mới vừa thả lỏng, lại lần nữa nổi lên.  

Phù!  

Không lâu sau, gió nhẹ nổi lên.  

Trong rừng cây, các loại âm thanh kì lạ bắt đầu rõ ràng.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt.  

Sao còn chưa quay lại...  

Còn không quay lại tôi sẽ đi đó...  

Không lâu sau, một tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ lập tức kinh ngạc và vui mừng trợn to hai mắt.  

Anh nhìn lại...  

Ánh trăng yếu ớt chiếu rọi xuống, vừa hay thấy hình bóng một cô gái xinh đẹp chậm rãi đi tới.  

Tần Minh Nguyệt!  

Sự lo lắng trong lòng Trương Minh Vũ hoàn toàn thả lỏng.  

Tần Minh Nguyệt đứng dưới tán cây, chậm rãi nói: "Xuống đây đi, đàn ông còn sợ bóng tối ư?"  

Trương Minh Vũ cạn lời.  

Anh không phát ra tiếng động nào, cô ta làm sao biết anh ở chỗ này?  

Lạ thật...  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới lẳng lặng di chuyển bước chân nhảy xuống.  

Tần Minh Nguyệt bắt đầu tìm củi khô.  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Phải đốt lửa ư? Không sợ bọn chúng tìm tới sao?"  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Tôi là người quyết định, không cần anh hoài nghi, biết chưa?"  

Trương Minh Vũ nghe vậy, hậm hực liếc mắt.  

Lời nói này...  

Muốn ăn đòn à?  

Trương Minh Vũ cũng lười nói thêm.  

Anh ngồi xuống.  

Không lâu sau, Tần Minh Nguyệt đốt lửa.  

Ấm áp lên không ít, xung quanh cũng được chiếu sáng.  

Tần Minh Nguyệt khẽ giơ tay lên.  

Hả?  

Trong ánh mắt Trương Minh Vũ hiện liên vẻ kinh ngạc.  

Trong tay Tần Minh Nguyệt thế mà lại giữ chặt một con thỏ!  

Sao tìm được vậy?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lộ ra một nụ cười.  

Có đồ ăn rồi!