*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay... tôi coi anh trốn như thế nào!
Nhất định phải làm anh lộ nguyên hình!
Nghĩ tới đây, đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt lại lóe lên một tia sáng đầy kiên định!
Còn tại sao phải làm như vậy...
Tần Minh Nguyệt từ từ nở một nụ cười.
Đầy mong đợi!
Trương Minh Vũ đã thành công chuyển hướng sự chú ý của mình.
Dù sao cũng quá nguy hiểm.
Trương Minh Vũ bắt đầu đi về phía trước, tiếp tục đi dọc theo khu rừng.
Rừng cây vẫn rậm rạp như trước, cây cối chi chít.
Đi một mình thì không sao nhưng nếu cõng thêm Tần Minh Nguyệt thì... lại khó khăn hơn nhiều.
Tần Minh Nguyệt im lặng nằm trên lưng anh, cơ thể thỉnh thoảng cựa quậy một chút...
Phù!
Tần Minh Nguyệt khó khăn thở dốc.
Bên trong cơ thể nóng hừng hực!
Mẹ kiếp
Lúc này, Trương Minh Vũ thật sự muốn quăng Tần Minh Nguyệt xuống đất...
Nhưng cuối cùng Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể im lặng thở dài.
Tạo nghiệp...
Trương Minh Vũ đi được vài trăm mét.
Mặc dù không mệt nhưng đi bộ lại quá tốn sức.
Quay đầu nhìn lại...
Lúc này Trương Minh Vũ mới phát hiện khe rãnh bên cạnh đã thấp đi rất nhiều!
Có phải sắp xuống tới chân núi rồi không?
Trong đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên sự phấn khích.
Xuống núi thì chắc chắn không bao lâu nữa là có thể ra ngoài rồi!
Trương Minh Vũ dồn hết sức, bước đi nhanh hơn!
Nhưng cũng vì vậy mà cơ thể của Tần Minh Nguyệt bắt đầu lắc lư...
Lắc lư...
Khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười của Tần Minh Nguyệt bỗng nhiên đỏ ửng.
Thẳng người lên một chút.
Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng nhận ra sự kỳ lạ này.
Nhưng...
Tuyệt quá!
Trương Minh Vũ cười toe toét rồi tiếp tục bước nhanh về phía trước!
Dần dần...
Cơ thể của Tần Minh Nguyệt đã hoàn toàn thẳng tắp!
Mặt mày đỏ bừng cả lên!
Thằng khốn này!
Nhưng... Tần Minh Nguyệt cũng không thể nói bất cứ thứ gì.
Chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Trương Minh Vũ nở một nụ cười đầy xấu xa.
Coi cô còn dám kiêu ngạo nữa hay không?
Trương Minh Vũ lại đi thêm được vài cây số.
Hết sức rồi...
Phù!
Trương Minh Vũ thở hổn hển, nặng nề, nói: “Chúng ta... Chúng ta nghỉ một chút đi”.
Tần Minh Nguyệt tức giận trợn tròn mắt nói: “Được, thả tôi xuống đây đi”.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm.
Xấu hổ quá!
Nhưng...
Trương Minh Vũ đi lại gần một gốc cây lớn.