Nhưng sau khi lấy lại tinh thần, anh lập tức nổi giận.

“Chị con thích đi đâu thì đi, con không quản được, cũng không đến lượt mẹ quản!”
“Lần trước chị con cứu ông nội một mạng là may mắn của nhà họ Lâm, chứ không phải nghĩa vụ của chị ấy!”
Anh lạnh giọng đáp trả!
Anh ghét nhất loại người lúc nào cũng coi chuyện người khác làm là đương nhiên!
“Mày… mày…”
Lý Phượng Cầm không ngờ anh lại dám phản bác mình, lửa giận lập tức dâng trào!
Thế nhưng bà ta chỉ tay vào anh một lúc lâu cũng chẳng nói nên lời!
Đúng lúc đó, giọng nói lạnh như băng của Lâm Tuấn Khải vang lên: “Nếu không cứu được người thì mày còn mò tới đây làm gì?”
Trương Minh Vũ bình tĩnh lại, xoa dịu cơn giận trong lòng.

Dù sao mục tiêu lần này cũng là Lâm Tuấn Khải, anh vẫn phải xử lý triệt để.


Sau một hồi im lặng, anh mới mỉm cười đáp lại: “Tôi chỉ đến để giải oan cho Lâm Kiều Hân thôi”.

Lâm Tuấn Khải cười lạnh hỏi vặn lại: “Giải oan? Cô ta thì oan ức nỗi gì?”
“À đúng rồi, lúc mày đi vào có nói là “Sao lại bắt người ta thừa nhận chuyện mình không làm” phải không? Mày nói vậy là có ý gì?”
“Chẳng lẽ người hạ độc không phải Lâm Kiều Hân?”
Đối với anh ta mà nói, đây cũng là một cơ hội tốt để chứng minh tội trạng của Lâm Kiều Hân.

Anh bật cười nói: “Đương nhiên là không, nếu không tôi còn tới làm gì?”
Anh vừa dứt lời, đám người xung quanh lại mù tịt chẳng hiểu gì.

Đủ mọi ánh mắt tò mò dò xét đổ dồn lên người anh.

Lâm Tuấn Khải cười lạnh nói: “Thế mày nói đi.

Nếu người hạ độc không phải Lâm Kiều Hân thì là ai?”

Trương Minh Vũ thản nhiên cất giọng nói: “Là anh chứ ai”.

“Cái gì?”
Tiếng hét kinh ngạc vang lên!
Anh ta giận dữ mắng chửi: “Mày nói vớ vẩn gì đấy hả? Cả ngày hôm nay tao đều không ở nhà, toàn đi chơi với bạn.

Con mẹ nó tao hạ độc kiểu gì?”
Anh bất lực nhún vai: “Ôi giào, anh xem xem có phải mình bị điên không? Chính anh bảo tôi nói, tôi nói xong lại chửi tôi…”
“Đúng là khó hầu”.

Tất cả nghe thấy cuộc nói chuyện này đều cau mày.

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, tia hi vọng bé nhỏ vừa mới le lói cũng dần tàn lụi.

Cô biết anh cũng không có chứng cứ gì.

Lâm Quốc Long đứng dậy quát: “Trương Minh Vũ, lần trước chị cậu cứu bố tôi, nhà họ Lâm chúng tôi rất biết ơn cậu”.

.