Câu hỏi của tôi khiến Thẩm Giai Giai do dự một lúc, nhưng ngay sau đó cô ta nói với vẻ tuyệt vọng: “Không phải Tân Hiểu Lan phụ trách tài liệu sao, cô ta luôn âm thầm bày mưu, mà lại luôn để Từ Quốc Thiên đi xử lý.”
Những lời của Thẩm Giai Giai khiến tôi ngay lập tức hiểu rằng cơ hội của mình đã đến, vừa hay điều tôi muốn chính là tin tức chính xác này, bằng chứng có thể bắt được đám Tân Hiểu Lan.
Bây giờ nghe được những lời của Thẩm Giai Giai, tôi lập tức hiểu tại sao lần này Từ Quốc Thiên lại gặp rắc rối, dù sao hạng mục lần này không phải là hạng mục nhỏ như trước, mà là hạng mục lớn.
Đây là một trong số ít những dự án trọng điểm mà Bùi Du Thanh có ở Giang Thành, khi tới tay Điền Ny, cô ta đã đưa nó cho Tân Hạo Đình để trục lợi, lừa anh ta bắt đầu một dự án mới cho em trai cô ta.

Nếu như công trình xảy ra chuyện, cả ba nhà này đều không thể thoát khỏi liên can.
Thần kinh của tôi lập tức căng lên, không ngờ lại không tốn chút công sức nào, vốn dĩ tôi muốn thực hiện kế hoạch của mình đối với ba công ty này, nhưng không ngờ ông trời lại đến giúp tôi thực hiện kế hoạch do mình vạch ra, thậm chí còn bưng cả ổ đến.
Thấy vẻ mặt đờ đẫn của tôi, Thẩm Giai Giai cũng căng thẳng, lo lắng nhìn tôi, tưởng mình đã nói sai điều gì: “Chị Dao, tôi… bởi vì tôi tin chị nên mới phải tìm chị, thật sự tôi rất lo lắng nên mới…”

Tôi hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ tay Thẩm Giai Giai, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Giai Giai, cô đừng sốt ruột!”
Sau đó tôi nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ, lúc này chắc chắn Từ Quốc Thiên đã tan làm, vì vậy tôi nói với Thẩm Giai Giai: “Gọi điện thoại cho Từ Quốc Thiên đến nhà tôi ăn cơm tối.”
“Không được...!Chị Dao, anh ấy vẫn không biết tôi đang ở đây! Anh ấy sẽ trách tôi… tôi sẽ về ngay đây.” Nói rồi cô ta lại đứng lên, định bế đứa con trai về.
Tôi kéo cô ta lại: “Giai Giai, cô đừng sốt ruột, Từ Quốc Thiên sẽ không trách cô đâu, cô yên tâm! Nếu cô đã ở đây, tôi sẽ gọi Từ Quốc Thiên đến cùng nhau tâm sự, cô gọi điện đi, cô hỏi cậu ta đang ở đâu, đừng nghĩ không tiện.”
Thẩm Giai Giai căng thẳng nhìn tôi, hình như cô ta không muốn Từ Quốc Thiên biết cô ta đang tìm tôi.
“Dù gì cũng phải giải quyết chuyện này, nếu cô đã tin tưởng tôi thì hãy tin tưởng đến cùng! Hiện tại, tôi muốn nói chuyện với Từ Quốc Thiên.”
Thẩm Giai Giai nuốt nước miếng, lo lắng nhìn tôi: “Chị Dao, Từ Quốc Thiên…”
“Thật ra Từ Quốc Thiên là người của tôi!” Tôi không thể không nói.
Sắc mặt Thẩm Giai Giai sững sờ một lúc, tôi vội giải thích: “Từ Quốc Thiên rất có tâm, vẫn luôn trung thành với tôi, cho nên cô yên tâm đi.

Xem thử hôm nay cậu ta có tiện không, tôi sẽ nói chuyện với cậu ta về công ty của Tân Hạo Đình.

Vừa lúc tôi cũng nắm rõ, đã lâu rồi tôi không gặp cậu ta, lần trước trong tiệc đầy tháng cậu ta đã âm thầm giúp tôi, tôi còn chưa kịp cám ơn cậu ta nữa.”
Thẩm Giai Giai cười cười: “Chị Dao, chị nói thật ư?”
“Ừ, quan hệ giữa tôi và Từ Quốc Thiên vẫn rất tốt đẹp.” Tôi lại xua đi lo lắng của Thẩm Giai Giai: “Tôi gọi điện thoại, sợ anh ta đang ở chung với người trong công ty, sẽ bị ảnh hưởng.”
“Được, vậy tôi sẽ gọi cho anh ấy!” Thẩm Giai Giai nín khóc, mỉm cười rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Từ Quốc Thiên.

Tôi thầm nghĩ, mình nhất định không được bỏ lỡ cơ hội này.

Tuy nhiên, tôi vẫn hơi băn khoăn, dù sao thì Điền Ny cũng là vợ của Quý Thanh Viễn, mà Quý Thanh Viễn gần đây đã giúp tôi một số chuyện, nếu tôi ra tay với Điền Ny… e là không chân chính lắm.

Xem ra, tôi phải bàn lại chuyện này với Đào Tuệ San.
Lúc này Thẩm Giai Giai đã gọi điện cho Từ Quốc Thiên, rất nhanh Từ Quốc Thiên đã bắt máy, Thẩm Giai Giai nhìn tôi rồi nói với điện thoại: “Ông xã, sao anh còn chưa tan làm?”
Tôi cũng nhìn về phía Thẩm Giai Giai, nghe cô ta gọi điện, Thẩm Giai Giai lập tức mở loa ngoài.
“Anh tan làm rồi, vừa mới làm xong việc! Anh ra ngoài đây! Lần sau đừng chờ anh ăn cơm! Dạo này anh không về đúng giờ lắm!” Giọng của Từ Quốc Thiên truyền đến, có thể thấy rất rõ giọng nói không buồn không vui của cậu ta.
“Ông xã, anh đang ở một mình à? Nói chuyện có tiện không?” Thẩm Giai Giai thăm dò hỏi.
“Ừ, có chuyện gì, nói đi!” Từ Quốc Thiên nuốt nước miếng, lớn tiếng nói.
“Ông xã, anh đợi một lát, Chị Dao muốn nói chuyện với anh!” Thẩm Giai Giai nói xong liền đưa điện thoại cho tôi.

Tôi đưa tay đón lấy: “Từ Quốc Thiên, tan làm rồi à?”
“Chị Dao… hả!” Giống như Từ Quốc Thiên hơi giật mình, giống như không tiện gọi tôi.
Tôi vội vàng nói nhỏ với cậu ta: “Trên đường đi làm về tôi nhìn thấy Giai Giai và đứa bé nên đã dẫn hai mẹ con họ về nhà tôi rồi, bây giờ họ đang ở đây, cậu cũng đến đây đi, cùng ăn một bữa cơm.

Đã nấu xong hết rồi, chờ cậu thôi đấy.”
Tôi cố ý nói điều như vậy để Thẩm Giai Giai bớt căng thẳng.
“Hả? Được, tôi lập tức đến ngay!” Tôi có thể nghe thấy giọng nói kích động của Từ Quốc Thiên: “Tôi cúp máy đây, lát nữa gặp! Tôi sẽ đến ngay.”
Tôi có thể nghe được cậu ta cố tình nói điều đó với những người ở đằng kia..