Du Ân đôi tay run rẩy vội vàng gọi lại, nhưng cô gọi lại bằng cuộc gọi thoại.

Chuyện gọi video với Phó Đình Viễn, cô thực sự không thể tiếp nhận.

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói không vui vẻ của Phó Đình Viễn ở bên kia vang lên trước: “Tại sao lại xóa tên tài khoản của tôi trên giao dịch?”

Bởi vì cô xóa nó, cho nên không ai biết cô là vợ cũ của anh, cho nên hiện giờ cả mạng xã hội đều mắng chửi anh là một ông già xấu xí!

Vừa già vừa xấu thì thôi đi, còn béo tròn tại to, năng lực nào đó cũng bị bôi đen chỉ trong vài giây, mũi của anh sắp vẹo luôn rồi.

“Anh hy vọng tới công khai mối quan hệ trong quá khứ của tôi và anh sao?” Du Ân hơi ngạc nhiên.

Mặc dù các hóa đơn thanh toán mà anh đưa ra đều hoàn toàn lưu lại tài khoản của anh, như Du Ân tự nhận thức rằng anh sẽ không cho phép cô công khai.

Cô có lẽ là một vết nhơ lớn trong cuộc đời anh, có lẽ là quá khứ mà anh không muốn thừa nhận nhất.

“Tôi nói không cho cô công khai khi nào?” Có thể nghe ra anh đang rất tức giận.

Du Ân nghĩ một lát mới giải thích: “Tôi vì nghĩ cho anh.”

Chuyện tốt của anh và Thẩm Dao sắp đến, nên không được phơi bày cuộc hôn nhân này của anh, tránh chọc giận Thẩm Dao, Thẩm Dao lại đến làm loạn với anh.

Cô không muốn lại chọc giận Thẩm Dao.

Giọng nói của Phó Đình Viễn cao thêm vài phần: “Du Ân, tôi thấy cô không phải vì tôi, cô căn bản là cảm thấy người chồng cũ như tôi thật đáng xấu hổ, phải không?”

Du Ân: “..”

Du Ân xin thề, từ trước đến nay cô chưa từng cảm thấy Phó Đình Viễn đáng xấu hổ.

Cô thực sự không biết tại sao Phó Đình Viễn lại có nhận thức như vậy, người đáng xấu hổ, người không được chấp nhận, có vẻ vẫn luôn là cô.

Thấy cô im lặng, Phó Đình Viễn càng tức giận hơn, ở đầu dây bên kia trực tiếp ra lệnh cho cô: “Cô lập tức làm rõ cho tôi! Cái gì mà vừa già vừa xấu, tooi không muốn lại trông thấy những từ này nữa!”

Du Ân vô cùng khó xử.

Mặc dù nói Phó Đình Viễn không đáng xấu hổ, nhưng lúc này có thực lòng không muốn công khai anh là chồng cũ của cô.

Hiện giờ cô đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, nếu như công khai cô đã từng gả cho Phó Đình Viễn, những người phụ nữ ái mộ Phó Đình Viễn ở Giang Thành có thể sẽ xé xác cô.

Còn có fan hâm mộ của Thẩm Dao, không biết sẽ mắng chửi cô như thế nào.

“Phó Đình Viễn…” Ngoài cách gọi “Sếp Phó” xa lạ, Du Ân hiếm khi gọi tên của anh: “Tôi không cảm thấy anh đáng xấu hổ, nhưng mà..”

Sau khi nghe Du Ân thốt ra hai từ “nhưng mà”, Phó Đình Viễn lập tức cảm thấy khó chịu: “Tôi không muốn nghe về sau của những mà!”

Sau khi buông một câu như vậy, anh cúp điện thoại, Du Ân đau đầu nhìn chiếc điện thoại đã bị cúp máy.

Cô muốn giải thích tình hình hiện tại của mình, hy vọng có được sự thấu hiểu của anh, ai ngờ anh lại kiên quyết không thể trao đổi.

Điều khiến Du Ân không hiểu đó là những lời mắng nhiếc trên mạng kia mặc dù rất khó nghe, nhưng chúng không liên quan đến anh chút nào, không phải sao?

Anh không già cũng không xấu, thân hình cởi bỏ quần áo cũng có da thịt, mặc quần áo cũng rất hoàn mỹ, ha ha, năng lực phương diện nào cũng không hề yếu, anh tức giận cái gì?

Hơn nữa, cũng không ai biết đó là anh.

Du Ân lại liếc mắt nhìn những lời lẽ công kích mạnh mẽ chống cũ của cô ở trên mạng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.

Công khai chống cũ là Phó Đình Viễn, cô ấy thực sực… không dám.
Mà đúng lúc cô đang rối rắm, trên mạng đột nhiên lại xuất hiện một giọng nói khác.