Cô ấy trông không quan tâm, thế nhưng nếu không phải cô ấy bày mưu tính kế, một trợ lý nho nhỏ sao dám hung hăng phách lối, đắc tội với người khác?

Tâm trạng của Du Ân vốn cũng đang kém vì ba con Du Thế Quần, Ngô Mẫn lại âm dương quái khí như thế, lúc này cô quyết định phản kích.

Giương mắt nhìn về phía Ngô Mẫn, vẻ mặt cô bình tĩnh trả lời: “Có một số người, không biết chân tướng đã châm chọc, cẩn thận mai sau bị đánh sưng mặt.”

“Cô.” Hiển nhiên Ngô Mẫn không ngờ Du Ân sẽ tỉnh táo, mạnh mẽ phản pháo lại như thế, lúc này cũng không đáp lại được.

Du Ân không để ý đến cô ta, xoay người rời đi.

Tối hôm qua, sau khi Tô Ngưng cúp máy, Du Ân cũng thức tỉnh mình một chút.

Cho tới nay cô luôn làm theo quy tắc, đối xử ôn hoà với người khác, cho tới nay đều không tranh, không giành, không ồn ào, không làm khó, như thế đương nhiên tốt, thế nhưng một người nhẫn nhịn cũng không phải chuyện gì tốt.

Nếu không cô cũng sẽ không bị nhiều người bắt nạt như thế, từ Phó Đình Viễn, Thẩm Dao đến những người nhà họ Phó, rồi đến ba con Du Thế Quần, bây giờ còn có Tử Dạ.

Cho nên, cô phải mạnh mẽ.

Người khác không chọc cô, cô sẽ không trêu chọc người khác.

– Nếu những người khác ở không đến gây sự, chọc cô, cô cũng tuyệt đối sẽ không im hơi lặng tiếng nữa.

“Tôi là ba ruột của con bé, tôi bị bệnh nằm viện mà nó chơi trò biến mất với tôi, một đứa con gái bất hiểu như thế, chẳng lẽ tôi không được đưa nó ra ánh sáng?”

Du Ân vừa đi tới cửa phòng họp liền nghe thấy tiếng rống của Du Thế Quần và Chung Văn Thành trong phòng họp.

Du Ân rất tức giận.

Du Thế Quần cũng thật sự không biết xấu hổ, mấy lời như “ông ta là ba ruột của cổ”, rốt cuộc làm sao có thể mặt không đỏ tim không đập nói ra được?

Nói mấy câu trái lương tâm như thế, không sợ bị sét đánh sao?

Có lẽ ba con Du Thể Quần vẫn cho là cô không biết chuyện thân thể của mình, cho nên mới không chút kiêng dè, có lý chẳng sợ ức hiếp cô.

Tiếng nói của Chung Văn Thành vang lên, với một chút tận tình khuyên bảo: “Thế nhưng ông làm loạn như thế, hoàn toàn sẽ là cả hai cùng thiệt hại, nếu Du Ân mất hết tất cả, hai người cũng không có được gì.”

Du Thế Quần thở dốc mắng: “Tôi mặc kệ! Nó không khiến tôi tốt hơn, tôi cũng sẽ không để cho nó tốt hơn”

Sau khi Du Thế Quần dứt lời, Du Ân không thể nhịn được nữa đẩy cửa bước vào.

Đây là người mà cô gọi là ba và anh, bốn năm trước tính kể với cô cũng thôi đi, bây giờ lại muốn huỷ hoại cô.

Du Thế Quân và Du Tùng thấy cô bước vào, vào lúc này lập tức giương nanh múa vuốt lao về phía cô.

“Cái thứ con gái bất hiếu, còn dám xuất hiện!” Du Thể Quần giận đến mức muốn vung tay đánh Du Ân.

Vào lúc này, Chung Văn Thành bước nhanh tới kéo Du Ân ra sau lưng, nghiêm nghị mắng hai người: “Nếu các người động tay động chân, đừng trách tôi gọi bảo vệ đến ném các người ra ngoài”

Chung Văn Thành cũng không ngờ bố con Chung Văn Thành lại tồi tệ như thế, còn có ý đánh người.

Ba con Du Thế Quần bị khí thế của Chung Văn Thành làm cho sợ hãi, mỗi người đều lùi về

sau mấy bước.

Du Tùng quan sát dáng vẻ che chở Du Ân của Chung Văn Thành một lượt từ trên xuống dưới, khoé miệng hiện lên một nụ cười xấu xa: “Ôi, ngài Chung, ngài lo lắng cho em gái tôi như thế? Có phải cũng vừa ý nó hay không?”

“Thế này đi, dù sao con nhỏ đó cũng ngủ với Phó Đình Viễn rồi, chúng tôi bớt cho ông, bán rẻ con bé cho anh, anh cho chúng tôi một khoản tiền, thế nào?”

Chung Văn Thành khó tin nhìn Du Tùng, hoàn toàn không ngờ mình lại nghe được một câu không đáy như thế.

Câu nói này không chỉ sỉ nhục Du Ân, cũng sỉ nhục cả anh ấy.

Chung Văn Thành tức giận tới mức tay có chút run rẩy.

“Xin lỗi sếp Chung” Du Ân đã không còn thấy lạ, bốn năm trước bọn họ có thể đưa cô lên giường Phó Đình Viễn, bây giờ vẫn có thể đưa cô cho người đàn khác.