Sau đó, anh nói: “Có lẽ điện thoại anh để trong ở trong túi.”

Cô trả lời nóng lòng muốn thử: “Em không tin, trừ khi anh cho em sờ.”

Lục Tu: “...”

Lúc 10 giờ đêm, ban đêm lạnh hơn.

Mễ Tửu đi vào nhà ngâm nga một điệu hát dân gian, đối diện với người thanh niên đẹp trai lộ ra khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi trên ghế sofa, cô làm như không nhìn thấy, chạy lên tầng.

Nhưng Tô Trì không nhịn được nói: “Tại sao về muộn như vậy, các em đi làm cái gì?”

Mễ Tửu dừng bước lại, hôm nay tâm trang cô tốt, không tiếc nở một nụ cười tươi sáng lạn với Tô Trì: “Chúng em đi ngắm trăng nói chuyện nhân sinh.”

Tô Trì đứng dậy, hắn đi tới trước mặt Mễ Tửu, nhìn một lượt chằm chằm vào cô từ đầu đến chân, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng trên cái miệng nhỏ đỏ bừng kia của cô, khẽ nheo mắt, giọng điệu của Tô Trì không được tốt cho lắm: “Cái tên đàn ông vớ vẩn kia không có làm chuyện gì với em chứ?”

Mễ Tửu chớp chớp mắt: “Lục Tu có thể làm chuyện gì với em chứ?”

Vẻ mặt ngây thơ vô tội của cô, giống như một đứa trẻ đơn thuần, trong lúc nhất thời Tô Trì không biết nên mở miệng nói tiếp về chủ đề này như thế nào, tựa như kể về chuyện gian tình của đôi nam nữ kia cho cô nghe, giống như sẽ làm bẩn một đóa hoa sen trắng thuần khiết như cô.

Tô Trì ở trên thương trường oai phong một cõi, rõ ràng cũng giống như các bậc cha mẹ khác, về phương diện giáo dục giới tính cũng gặp phải khó khăn.

Mễ Tửu đợi một lúc lâu, cũng không đợi được đến khi Tô Trì một lần lại môt lần tận tình dạy dỗ khuyên bảo, cô đã che miệng ngáp một cái, sau đó cởi áo vest khoác trên người ra đưa cho Tô Trì, cô cực kỳ buồn ngủ nói: “Em mệt rồi, muốn đi ngủ.”

Chỉ là trong nháy mắt, cô đã loẹt quẹt chạy lên tầng, động tác kia nhanh nhẹn không giống như mệt mỏi.

Mễ Tửu chạy về phòng mình lập tức khóa chặt cửa, cô nhào lên giường, dùng chăn chùm lên người, sau đó ở trong bóng tối mở điện thoại ra, tìm trong chi tiết liên lạc nhìn thấy người kia ngay ở đầu, gửi một tin nhắn qua.

【 Lục Tu Lục Tu, anh về đến nhà chưa? 】

【 Sắp. 】

Thật ra khoảng cách gữa hai nhà bọn họ cũng không xa, dù sao nhiều kẻ có tiền cũng đều sống ở trong khu nhà giàu này.

Mễ Tửu lại gửi một tin nhắn khác qua: 【 Anh nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, nhớ nghĩ đến em đó. 】

【 Được, anh sẽ nghĩ đến em. 】

Mễ Tửu gõ chữ nhắn gửi qua mặt mày hớn hở: 【 Lục Tu, lần sau lại để cho em sờ anh đi. 】

Lúc này, một lúc lâu bên kia cũng chưa nhắn lại.

Mễ Tửu cười một tiếng, nhanh chóng gửi qua hai chữ: 【 ngủ ngon! 】

Cô ném điện thoại sang một bên, cả người chui vào trong chăn cất giọng hát.

Bên kia, chiếc xe màu đen chạy trong màn đêm.

Tài xế lái xe nhìn qua gương chiếu hậu để ý thấy thiếu gia nhà mình đột nhiên kéo cà vạt ra, ông hỏi một câu: “Do nhiệt độ điều hòa mở lớn sao? Nếu không tôi tắt điều hòa đi.”

“Ừ.” Lục Tu dừng lại một chút, sau đó hạ cửa kính xe xuống, cho đến khi gió lạnh thổi qua, anh mới cảm thấy được nhiệt độ trên người mình giảm đi không ít.

Anh nhìn bên ngoài cửa sổ, nhưng màn đêm lại không chứa trong mắt của anh, mà trước mắt anh hiện lên khuôn mặt tươi cười dịu dàng của cô gái kia.

Lục Tu nghĩ, cô bé này thật đúng là quá đơn thuần, lại thích trêu chọc anh thật không biết trời cao đất dày.

【Nếu em muốn sờ cũng không phải không được, nhưng mà phải có qua có lại.】

Trên màn hình điện thoại bỗng nhiên hiện lên nhận được một tin nhắn mới, Mễ Tửu chui trong ổ chăn không khỏi đỏ mặt.

Dù rất mù mờ, nhưng hóa ra học sinh xuất sắc cả về nhân phẩm lẫn học lực này... Cũng biết mở miệng nói lời vàng sao?

Phải làm sao đây, bỗng nhiên cô cảm thấy càng ngày càng thích anh!