"Ngậm miệng." Hô hấp nóng hổi hô hấp phun bên gáy. Cố Sanh Sanh giật cả mình, một tay đẩy Thẩm Vọng ra, lại quên Thẩm Vọng còn bóp lấy phần gáy của cô, nhất thời mất thăng bằng ngã nhào trên người Thẩm Vọng. Cái mũi Cố Sanh Sanh va vào xương quai xanh của Thẩm Vọng, đau đến chết đi sống lại: "Ô... Đau quá đau quá!! Anh làm cái gì! Anh có phải là cố ý hay không, cố ý chiếm tiện nghi của tôi?!"


Hô hấp Thẩm Vọng cực nóng, tiếng nói lại lạnh: "Chiếm tiện nghi của cô? Vừa rồi cô không có soi gương?" Cố Sanh Sanh xém chút bị hắn nói cho phát khóc, cô giận, không biết lấy đâu ra lá gan đó, dũng cảm đẩy tay Thẩm Vọng ra. Thẩm Vọng tay vô lực rủ xuống. Cố Sanh Sanh ghé vào trong ngực Thẩm Vọng, lúc này mới phát giác cái gì đó không đúng: "Trên người anh thật nóng... Anh phát sốt!"


Cố Sanh Sanh giãy dụa từ trong ngực hắn chui ra. Thẩm Vọng không có phản ứng. Trên người hắn nóng hổi, cánh môi khô nứt, gương mặt tái nhợt nổi lên từng tầng đo đỏ mờ mờ.
Cố Sanh Sanh một lần nữa rót chén nước tới. Đem ống hút bỏ trong miệng hắn, nhưng làm thế nào Thẩm Vọng vẫn cứ cắn chặt hàm răng, căn bản uống không vào.
Cố Sanh Sanh buồn rầu nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ anh muốn tôi dùng miệng đút cho anh sao?"
Lông mày Thẩm Vọng nhảy một cái, bỗng nhiên há miệng ngậm chặt ống hút.


Cố Sanh Sanh: "..."


Thẩm Vọng uống non nửa chén nước, liền nhả ống hút ra. Hầu kết hắn khiêu gợi chuyển động, phát ra một tiếng thở dài khàn khàn, triệt để đã mất đi ý thức. Cố Sanh Sanh sờ lên trán cùng cái gáy Thẩm Vọng, một mảnh nóng hổi. Thẩm Vọng không có tránh, còn không tự giác mà nhẹ cọ lòng bàn tay lạnh buốt của cô.


Thôi xong, sốt đến hồ đồ rồi!


Cô phải đi tìm người đến giúp đỡ... "Ai nha! Làm cái gì vậy! Phu nhân, ngài đối với tiên sinh làm gì vậy chứ!" Một tiếng thét chói tai vang lên, Cố Sanh Sanh ngẩng đầu nhìn lại, ở cửa một nữ hầu khoảng 40 tuổi đang đứng, hoảng sợ trừng mắt nhìn cô: "Ngài... Không xong rồi, tiên sinh bị phu nhân bóp chết rồi!" Nữ hầu thét chói tai, quay người chạy.


"Uy..." Cố Sanh Sanh không phản bác được. Đành phải dùng hai tay khoác lên trên cổ Thẩm Vọng, kết hợp với lúc trước nguyên chủ đối với Thẩm Vọng có ác ý, bị người hầu hiểu lầm cũng không kì lạ.


Cố Sanh Sanh nhìn Thẩm Vọng lâm vào mê man, bất đắc dĩ nói: "Anh phải giúp tôi giải thích một chút đấy." ***** **** Đám người hầu chen tại cửa phòng ngủ, khe khẽ bàn luận.


Cố Sanh Sanh gả vào Thẩm gia ba tháng, oán khí ngút trời. Những ngày này nàng còn đem hộ công của Thẩm Vọng đuổi đi, không cho người hầu qua đêm tại biệt thự, muốn làm quả phụ chi tâm người qua đường đều biết.


Hiện tại cô nói Thẩm Vọng tối hôm qua không cẩn thận ngã, có quỷ mới tin cô. Cố Sanh Sanh lười giải thích: "Ai giúp tôi đem Thẩm tiên sinh đỡ về phòng ngủ?"


Nghe được Cố Sanh Sanh nói, đám người hầu lại không hẹn mà cùng lui lại ba bước, rất giống nhìn thấy hồng thủy mãnh thú. Cố Sanh Sanh nghi ngờ nói: "Thế nào?"


"Trừ bỏ hộ công của tiên sinh, tiên sinh chưa từng để chúng tôi thân cận hầu hạ. Lần trước có người hầu giúp hắn lau mặt, suýt chút nữa bị bẻ gãy cánh tay..." Một nữ hầu họ Chu quệt miệng, chung quanh đám người hầu cũng dồn dập gật đầu. Cố Sanh Sanh không thể làm gì khác hơn nói: "Tiên sinh tình huống không tốt, trước đi tìm bác sĩ đến! Lại lấy chút đồ ăn thanh đạm tới." Không ai đáp lại. Cố Sanh Sanh lạnh lùng nhìn về phía cửa, cùng ánh mắt chế giễu của dì Chu vừa vặn đối với nhau. Dì Chu cũng không hoảng hốt, cười như không cười đáp lại, dẫn đám người hầu đi.


Cố Sanh Sanh tìm lục lọi ký ức, những người hầu này tất cả đều là Thẩm gia bên kia đưa đến, dì Chu là tâm phúc của Thẩm gia, nói chuyện so với cô - một phu nhân trên danh nghĩa càng có sức ảnh hưởng. Cố Sanh Sanh quay đầu nhìn về phía Thẩm Vọng. Trên mắt hắn được băng vải, trên mặt tái nhợt không còn lạnh lùng. Những ngày qua, bên cạnh hắn có một người vợ thời thời khắc khắc muốn đẩy hắn vào chỗ chết, một đám người hầu không đem hắn để ở trong mắt, cũng không biết là hắn là sống sót thế nào.


Qua một hồi lâu, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Dì Chu dẫn một bác sĩ khoảng bốn mươi tuổi đến. Bác sĩ dò hỏi: "Thẩm tiên sinh đã xảy ra chuyện gì?"


Cố Sanh Sanh nói: "Thân thể của anh rất suy yếu, còn từ trên xe lăn ngã xuống, nhanh kiểm tra một chút chân anh ấy có bị thương hay không." Bác sĩ mở ra hộp y tế, đeo găng tay thay Thẩm Vọng kiểm tra. Thẩm Vọng đã sốt đến mất đi ý thức, cơ bắp vẫn căng thẳng, loáng thoáng kháng cự bác sĩ đụng vào. Cố Sanh Sanh nắm chặt tay Thẩm Vọng, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ đang thay anh kiểm tra thân thể, không cần lo."


Thẩm Vọng không biết có nghe thấy hay không, bác sĩ kia lại ngoài ý muốn nhìn Cố Sanh Sanh một chút. Bác sĩ làm kiểm tra cực nhanh, nói Thẩm Vọng chỉ là bị thương ngoài da, bôi chút rượu thuốc là được.


Cố Sanh Sanh nhẹ nhàng thở ra, may mắn chân không tiếp tục bị tổn thương. Bác sĩ lại lấy ra một bình thuốc tiêm, nói: "Phu nhân, giúp tôi ấn ở tay Thẩm tiên sinh." Nhìn kim tiêm lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, Cố Sanh Sanh rùng mình: "Còn muốn tiêm sao?" Bác sĩ giải thích nói: "Đây là tiêm dinh dưỡng. Thẩm tiên sinh ăn quá ít, phải tiêm dinh dưỡng để duy trì khỏe mạnh còn kiểm tra triệu chứng bệnh."


Cố Sanh Sanh nắm chặt tay Thẩm Vọng. Ngón tay tái nhợt thon dài, trên mu bàn tay chi chít lỗ kim, gân xanh giật giật có chút dọa người: "Khoảng thời gian này, anh ấy đều tiêm dinh dưỡng?" Cố Sanh Sanh nhíu lông mày nói: "Ngũ Cốc vì nuôi, không ăn cơm, thân thể có thể tốt mới là lạ." 


Dì Chu xen vào cười nói: "Phòng bếp đưa thức ăn tới, tiên sinh căn bản không ăn a. Lại nói, phu nhân ngài trước kia không cũng biết sao?" Cố Sanh Sanh giận quá hóa cười: "Không chiếu cố tiên sinh thật tốt thì thôi, bà còn bắt đầu dạy dỗ tôi?"


Dì Chu ngẩng đầu nhìn lại, đối diện bà ta là một đôi mắt như nước mùa thu. Chẳng biết tại sao, trong nội tâm bà ta hơi hồi hộp một chút, đầy một bụng lời nói đều nuốt xuống. Ngày hôm nay Cố Sanh Sanh giống như biến thành người khác, khí thế ép tới bà ta tê cả da đầu. Lúc Cố Sanh Sanh hỏi làm sao không có đưa cơm tới, dì Chu tranh thủ thời gian trả lời: "Phòng bếp đã làm, tôi đi bưng tới!"


Bác sĩ thấy thế, đành phải cho vài đơn thuốc, dặn dò Cố Sanh Sanh nhớ kỹ đúng hạn cho Thẩm Vọng uống thuốc, liền tạm biệt rời đi. Bác sĩ sau khi đi, Cố Sanh Sanh nghiêm túc đối với Thẩm Vọng nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ không lại để bọn họ tiêm cho anh." Dừng một chút, lại nói: "Tay của anh đẹp mắt như vậy, bị kim đâm thành cái dạng này, thật sự là phung phí của trời."


Thẩm Vọng: "..."


Thẩm Vọng lông mi dài nhíu lại, dung mạo đạm mạc. Cố Sanh Sanh trong lòng ngứa ngáy, rất muốn nhìn một chút sau băng vải đôi mắt hắn là dạng gì. Bất quá tay cô chỉ là nhẹ nhàng lướt qua băng vải, sờ lên cái trán Thẩm Vọng. Nóng hổi. Vừa rồi bác sĩ kia không có tiêm thuốc cho Thẩm Vọng, bệnh này sao có thể tốt? Cố Sanh Sanh lo lắng nhìn Thẩm Vọng. Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: "Phu nhân, đồ ăn tới." Cố Sanh Sanh lười biếng nói: "Làm món gì?" Dì Chu dẫn nhóm nữ hầu đem cơm bày ở bàn bên cửa sổ, mở từng cái nắp.


Trên bàn bày biện gà cung bảo, giò hầm, hương tô tiểu hoàng ngư, Hương Cô cải ngọt, rau trộn ngó sen. Bằng tâm mà nói, những thức ăn này đều là việc nhà ngon miệng. Nhưng không phải là thức ăn dầu mỡ với vị cay thì là thức ăn kích thích, lại không có một chút thích hợp cho người bệnh ăn. Cố Sanh Sanh ý cười bên khóe môi còn chưa lan ra, ánh mắt đã lạnh: "Tôi không phải nói, muốn cho Thẩm tiên sinh ăn thức ăn thanh đạm?"


Dì Chu bĩu môi. Một nữ hầu khác nhanh mồm khác nói: "Còn có chưng tổ yến nhất phẩm, là cho tiên sinh ăn."


"Ngài đến ăn chút đồ ăn, dùng thử tổ yến trước đi." Cố Sanh Sanh thấy toàn thức ăn không thể ăn, không thể làm gì khác hơn nói: "Vậy trước tiên cho tiên sinh ăn một chút đi." Cố Sanh Sanh đi rửa tay, khi trở về nghe thấy dì Chu nói: "Đây chính là tổ yến thượng hạng, vừa mới nấu buổi sáng đấy. Ngài nên uống ít một chút, ách..." 


 Cố Sanh Sanh nhìn chằm chằm vào. Dì Chu đứng gần giường, duỗi dài cánh tay, thìa chống bên môi Thẩm Vọng rót tổ yến. Trong mê man Thẩm Vọng cau mày, môi tái nhợt mím chặt, tổ yến dọc theo khóe môi rơi xuống không ít. Cố Sanh Sanh lên cơn giận dữ, chạy qua đẩy dì Chu ra: "Bà đang làm cái gì?!"


Dì Chu bị đẩy một cái lảo đảo, giọng cũng cao lên: "Ôi! Phu nhân ngài làm sao đẩy người vậy?" Cố Sanh Sanh rút khăn tay, giúp Thẩm Vọng lau sạch sẽ cổ áo bị thấm ướt cùng cái cổ. Tổ yến mùi thanh đạm, Cố Sanh Sanh đặt lên chóp mũi nhẹ ngửi, bỗng nhiên quay người nhìn chằm chằm dì Chu: "Bà cho anh ấy ăn là thứ gì?"


"Tổ yến đó!" Dì Chu có phần đắc ý , khoe khoang nói: "Đây chính là tổ yến cực phẩm từ nhà cũ đưa tới! Tôi tự mình xem người ta hầm, mỗi ngày đều cho tiên sinh uống!" 


 Cố Sanh Sanh nhếch đầu lông mày, giống như cảm thấy rất hứng thú: "Ai hầm? Bưng tới cho tôi xem một chút." Dì Chu đem tổ yến bưng cho cô, âm thầm bĩu môi. Thật đúng là xuất thân gia thế thấp, nhìn thấy bát tổ yến liền nhịn không được rồi. Cố Sanh Sanh bất quá nhìn lướt qua, liền cất giọng nói: "Cho bà mười phút đồng hồ, thu thập xong đồ vật lập tức rời đi."


Dì Chu sững sờ: "Phu nhân, ngài đây là ý gì?" Cố Sanh Sanh không cùng bà nói nhảm, ấn chuông gọi tới người hầu khác: "Dì Chu bị sa thải, các người theo dõi bà ta thu thập hành lý, đừng để bà ta mang đi bất cứ đồ vật nào của Thẩm gia." Đây là ý chỉ dì Chu tay chân không sạch sẽ. Dì Chu tức giận đến tay chân phát run: "Tôi làm gì sai? Cô dựa vào cái gì đuổi việc tôi?"


"Chỉ bằng chén tổ yến này!" Cố Sanh Sanh cầm lấy thìa múc tổ yến, nước canh trong suốt như nước, từng tia từng sợi tổ yến tản mát trong đó, "Bà xem một chút, cái tổ yến này có vấn đề gì?" Trên mặt dì Chu trong nháy mắt hiện lên bối rối, lập tức liền cười nói: "Cái tổ yến này nào có vấn đề gì đâu?"


 Cố Sanh Sanh lại nói: "Là có đó? Tôi cho bà thêm một cơ hội, nghĩ kỹ lại rồi trả lời." Dì Chu triệt để thả lỏng, nói xoáy: "Phu nhân, con mắt của tôi lại không mù."


Đám người hầu cười lên.


"Làm càn!"


Cố Sanh Sanh giương tay lên, bát sứ bay thẳng hướng tới mặt dì Chu, sượt qua mặt của bà ta đập ở trên tường, rơi vỡ nát. Dì Chu bị dội cho một mặt tổ yến nóng hổi, người hầu chung quanh cũng bị liên lụy, cả kinh há to mồm sững sờ nhìn Cố Sanh Sanh, sắc mặt vô cùng buồn cười. 


 Thẩm gia là danh môn thế gia, các tiểu thư, phu nhân đều văn nhược mềm mại, nào có dạng trực tiếp động thủ như Cố Sanh Sanh? Cố Sanh Sanh mắt hạnh phủ một màn sương lạnh: "Bà dám đổi nước tổ yến lừa gạt chủ nhà, còn nói năng lỗ mãng. Tiên sinh mang bệnh cũng không cùng bà so đo, bà liền không phân rõ ai trên ai dưới rồi?"


Chén kia bên trong thật là tổ yến thượng đẳng, chỉ là Cố Sanh Sanh vừa nhìn liền biết tổ yến bị ăn vụng không ít, lại đổ thêm không ít nước nóng. Khó trách Thẩm Vọng không chịu uống. Cố Sanh Sanh càng nói càng giận: "Vốn định cho bà giữ lấy mấy phần mặt mũi. Bà đã không muốn, liền trực tiếp báo cảnh sát đi." Dì Chu chớp mắt một cái liền đã tỉnh hồn lại, cười nhạo nói: "Cô báo cảnh sát làm cái gì? Coi như uống của cô một bát tổ yến, liền đến báo cảnh sát sao?"


Cố Sanh Sanh khóe môi lạnh lùng câu lên : "Dám trắng trợn uống trộm tổ yến lừa gạt chủ nhà, sau lưng kiếm lời túi tiền riêng cũng không ít đâu nhỉ?" Dì Chu da mặt co lại. Đám người hầu khác đều có chút hả hê nhìn bà ta, âm thầm châu đầu ghé tai. Phải biết phòng bếp Thẩm gia ngày ngày đều đổi mới nguyên liệu nấu ăn tươi, những thuốc bổ đắt đỏ kia lại chẳng ai hỏi thăm đến, dì Chu thế nhưng từ đó lại vớt ra không ít chất béo. 


Mỗi ngày phòng bếp đều làm tốt đồ ăn thuốc bổ, cũng là dì Chu ăn trước, lại bưng cho tiên sinh cùng phu nhân. Nếu là Cố Sanh Sanh thật sự báo cảnh sát, bà chẳng phải là... Dì Chu nghĩ được như vậy, khí thế rốt cục hạ thấp xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng. Bà ta không dám nhìn vào mắt Cố Sanh Sanh, la hét: "Tôi muốn về nhà cũ tìm phu nhân lấy lại công đạo." Liền "Rầm rầm" chạy đi.


Dù sao bà là người ở nhà cũ bên kia, không tới phiên Cố Sanh Sanh sa thải bà! Còn lại đám người hầu đều câm như hến. Cố Sanh Sanh lạnh lùng liếc nhìn đám người: "Còn có ai không muốn ở lại, có thể cùng với bà ta về nhà cũ đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản. Nếu qua ngày hôm nay, ai tái phạm trong tay tôi, liền không có đơn giản như vậy."


Đám người hầu ngay lập tức linh hoạt đứng lên, tính toán phần nhỏ nhặt cho riêng mình. Trong biệt thự hai người chủ nhân, một người lấy khẩu khí ma bệnh, một người đưa tới xung hỉ đã sa cơ thất thế. Không chừng Thẩm Vọng ngày nào đó tắt thở, bọn họ toàn mất việc. Mà dì Chu là người bên Thẩm phu nhân cùng Nhị thiếu gia, lấy được lòng dì Chu, bọn họ còn có thể ở nhà cũ tiếp tục làm việc. Đám người hầu nghĩ được như vậy, thoáng chốc tan tác như chim muông. Cố Sanh Sanh choáng váng: "Đi thật luôn kìa..."


Tác giả có lời muốn nói:


Chương 1: Lão đại: Muốn uống nước. Dùng miệng đút nha~~


Dịch dinh dưỡng có thể tưới tiêu ra vở kịch nhỏ