Long tiên sinh nhìn người trước mặt, biểu cảm của nàng dưới ánh đèn mờ nhạt thật mềm mại, phía sau nàng là chăn đệm cưới thêu uyên ương đỏ thẫm, nàng nhìn thẳng hắn, cong khóe môi tươi cười ấm áp.

Trong đáy mắt của nàng chỉ có khuôn mặt hắn, không có bất luận sợ hãi gì làm hắn không có cách nào làm ngơ đi được.

Gò má dần dần nổi lên một tầng mây hồng, anh rồng hơi hơi quay đầu đi, đầu ngón tay giật giật, tầm mắt dừng trước mặt Mục Loan Loan lại đen đi.

Trong đêm đen, giọng Long tiên sinh có vẻ hơi mơ hồ, "Ta không ngồi đây nữa, ngủ đi."

Mục Loan Loan: "......."

Nàng nhất thời không biết nói gì, nhìn căn phòng đen như mực, nghe tiếng xe lăn của anh rồng đang hoạt động, nhìn thân ảnh mơ hồ của hắn giống như muốn dịch về hướng bên ngoài, nhịn không được nói, "Quân thượng, ngươi muốn đi đâu nhi?"

Động tác Long tiên sinh liền cứng đờ, đứng yên tại chỗ.

Trong căn phòng lại rơi vào trầm mặc, Mục Loan Loan không nói lời nào, hắn cũng không trả lời.

Chờ đợi một lúc lâu lâu, Mục Loan Loan cắn cắn môi, rốt cuộc không nhịn được, nhỏ giọng lại ủy khuất nói, "Ngươi, ngươi không muốn ngủ cùng ta đến như vậy sao?"

Bọn họ hiện tại đã là phu thê trên danh nghĩa.

Rõ ràng lúc trước cũng ngủ chung, rõ ràng lúc trước buổi tối cũng là sẽ thậm thụt tỏ vẻ thích nàng.

Tại sao bây giờ tỉnh lại, lại giống như thay đổi thành một con rồng khác chứ?

Long tiên sinh trầm mặc, nghe nàng nhỏ giọng nói hắn có phải không muốn hay không, nghe nàng nói là chính mình chứ không phải nói ai khác, ngực hắn như là bị đào một lỗ, móng tay sắc bén véo vào lòng bàn tay, một vết máu tứa ra.

Nhưng hắn vẫn không nói cái gì, lòng Mục Loan Loan từng chút từng chút một lạnh lại.

Long tiên sinh như vậy, chẳng lẽ là hết tất cả mọi chuyện trước đây đều chỉ là do nàng một bên tình nguyện sao?

Là do cốt truyện sao? Là bởi vì cốt truyện, cho nên hắn tỉnh lại liền nhất định sẽ thích Bạch Thủy Dao sao?

Đáy lòng Mục Loan Loan đầy chua xót, chính là nàng đã viết lại kết cục để thân xác này không phải chết thảm, vậy liền chứng minh cốt truyện trong sách không phải là không thể thay đổi. Từ sau khi nàng trở về, phát hiện Long tiên sinh tỉnh lại đến bây giờ, nàng đã dày vò rất nhiều thứ.

Hơn nữa nhìn thái độ Long tiên sinh đối với nàng, căn bản là không giống như không thích, ngược lại thì giống như là băn khoăn cái gì đó thì đúng hơn.

Nói cho cùng, dựa theo trong sách miêu tả Long tiên sinh, hắn đối đãi bản thân hắn cũng không thèm để ý huống chi là những người hay sự vật bên canh mình, từ trước đến nay đều vô cùng hung tàn. Long tiên sinh đã đã tỉnh, cho dù vẫn còn suy yếu nhưng để đối phó với nàng cũng rất dư dả. Thế nhưng hắn lại không hạ thủ, như thế sao có thể nói hắn không hề có cảm giác gì với nàng? Nàng thử nhiều lần như vậy rồi, cao lắm thì con rồng này cũng chỉ tâm tư bất nhất hay giơ đầu nói xạo với nàng thôi.

Còn có bé Long tiên sinh ôn nhu,còn có con rồng lớn tỉ mỉ đưa linh thạch, tặng lễ vật cho nàng, lại còn có anh rồng nào đó mặt đầy uỷ khuất kéo gấu áo nàng, vì nàng đốt đèn, vì bước chân nàng mà dựng đứng cả lỗ tai, sao có thể tất cả đều là giả?

Mục Loan Loan nắm góc chăn, nàng không tin những cái đó tất cả đều là ảo giác của nàng, Long tiên sinh lạnh lùng như vậy nhất định là có nguyên nhân, nếu hắn không đành lòng thương tổn nàng, vậy nàng liền có thể càng làm tới một chút.

Nếu, hắn chán ghét nàng.

Có lẽ, đây là cuối cùng.

Mục Loan Loan chớp chớp đôi mắt ê ẩm, dũng khí trong lòng phồng lên, nhìn về bóng dáng Long tiên sinh, giống như đem hết thảy đi đánh cuộc, ủy khuất lại tỉ mỉ cẩn thận, "Quân thượng, ngươi chuẩn bị không cần ta sao?"

Giọng nói của nàng vừa mới rơi xuống, liền cảm thấy vốn dĩ trong phòng còn có một tia ánh trăng có thể thấy được đại khái hình dáng bỗng nhiên hoàn toàn tối sầm lại.

Bên cạnh bỗng truyền đến một trận gió, thổi tan câu nói đơn giản của nàng, lướt qua sườn mặt nàng, mang theo xúc cảm hơi lạnh.

Mục Loan Loan có hơi vô thố phát hiện thân thể không chịu khống chế chậm rãi phù lên, làn váy nàng bị thổi tung lên, nàng giống như đang chậm rãi bay giữa không trung, cảm giã không trọng lực cùng màn đêm đen tối làm nàng bỗng sợ hãi trong một chớp mắt.

Nàng có phải đánh cuộc sai rồi không, Long tiên sinh......

Không đúng, bạo quân, rốt cục đã không còn kiên nhẫn với nàng nữa?

Cũng đúng, đối với một nhân tộc thiên phú nhỏ yếu còn cả ngày nói lời vô nghĩa làm phiền hắn, nữ nhân hắn một chút cũng không thích, trực tiếp bóp ch3t chính là tốt nhất.

Mục Loan Loan cảm thấy tay chân lạnh lẽo, lông mi dính nước mắt.

Nhưng mà, nàng thích hắn, thực thích hắn.

Thân thể nhanh chóng rơi xuống, Mục Loan Loan nhịn không được nhắm hai mắt lại, chờ đợi bạo quân ra tay.

Nhưng đau đớn được dự đoán trước cũng không truyền đến, ngược lại truyền đến xúc cảm ấm áp lại mềm mại, Mục Loan Loan nhịn không được mở bừng mắt, lập tức đối diện một đôi mắt nhợt nhạt có tròng đen màu vàng kim.

Là...... Long tiên sinh?

Hắn không có giết nàng?

Nàng nhìn hắn nhíu đôi mắt phượng với hai cái tròng đen màu vàng rực rỡ lại còn một nửa, lông mi thật dài quét ở trên mặt nàng, thật ngứa.

Trong nháy mắt tiếp theo, trên eo truyền đến một lực đạo rõ ràng đến mức không thể nào bỏ qua, Mục Loan Loan chỉ cảm thấy eo ư mềm nhũn, liền vô thố ngã vào ngựa Long tiên sinh.

"A......"

Bên tai cọ qua hơi thở của hắn có chút nóng bỏng, Mục Loan Loan trong nháy mắt khiếp sợ, đầu chỉ còn một khoảng trống.

Nàng... bị ôm lấy sao? Không phải chuẩn bị muốn giết nàng sao?

Gò má cơ hồ ngay lập tức liền nóng lên, Mục Loan Loan ngồi trên đùi Long tiên sinh, bị hắn ôm vào trong ngực, không được tự nhiên giật giật, nàng sửng sờ đến thừ người ra, căn bản không có biện pháp lý giải ý nghĩ của con rồng này.

Hắn rốt cuộc là thích nàng, hay là không thích nàng a?

Long tiên sinh cảm nhận được người trong lòng ngực hơi hơi giãy giụa, trong lòng nóng bỏng, mím môi, chóp tai đỏ bừng.

Không cần nàng?

Làm sao có thể không cần nàng?

Như thế nào lại nhẫn tâm không cần nàng?

Hắn đã nhẫn nại đến hết chịu nổi, không bao giờ có thể chịu đựng thêm bất luận trêu chọc nào, những ý niệm âm u nơi đáy lòng hắn đã ăn mòn hắn hoàn toàn. Cái gì mà tốt cho nàng thì phải xa cách nàng chứ, tất cả trên đời này đều không thể thắng được một câu "không cần nàng" của nàng.

Chờ đến phục hồi tinh thần lại, hắn cũng đã đem người ôm vào trong lòng ngực.

Cũng giống y như vô số lần hắn đã ảo tưởng qua, nàng vừa dịu dàng lại mềm mại, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng thôi hắn liền sắp tự bốc cháy, không có cái gì có thể nói nên lời, chỉ cảm thấy hô hấp thôi cũng đã là một chuyện khó khăn.

Bên tai Mục Loan Loan đều là hơi thở của hắn, cả khuôn mặt đều đỏ ửng, nàng ngồi trên đùi con rồng kia đặc biệt không được tự nhiên. Một lát sau, nàng nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng đẩy đẩy ngự c hắn, "Long, Long tiên sinh."

"Ừ." Anh rồng thuận thế buông lỏng nàng ra, bên tai đỏ bừng, trên mặt vẫn là bộ dáng lãnh đạm như cũ, thanh âm nhưng lại mềm mại vài phần.

Mục Loan Loan nói không rõ hiện tại trong lòng mình cảm giác gì, hoảng loạn từ trên đùi hắn tụt xuống, "Chân ngươi đau không?"

"Ngươi." Long tiên sinh trầm mặc hai giây, nói, "Nhẹ."

Mục Loan Loan nhịn cười không được, nàng cảm thấy những điểm hồ nghi, không xác định trong lòng đối với Long tiên sinh giống như theo cái ôm vừa rồi, đều tiêu tán mất.

Nhưng nàng cũng hơi hơi nắm chắc tính cách của hắn rồi, không có hỏi ý kiến hắn nữa, nàng đỏ mặt đẩy hắn đi về phía mép giường, "Quân thượng, ta đỡ ngươi lên giường nha?"

Long tiên sinh mím môi, Mục Loan Loan nghe thấy giọng hắn khàn khàn, thấp thấp nói một câu "Được".

Lần này hắn cuối cùng cũng không lại giả vờ giả vịt nữa, Mục Loan Loan mới đỡ hắn lên giường, còn mình ngủ trong một ổ chăn khác.

Hồi tưởng đến cái ôm vừa mới rồi, tim càng đập càng nhanh, đem cả đầu đều rút vào ở trong chăn, cảm giác Long tiên sinh cứ ở bên người làm nàng căn bản không có cách đi vào giấc ngủ.

Mỗ long càng thêm khó chịu, tuy ngủ ở vị trí quen thuộc, lại cảm thấy trên đùi, ngực, cánh tay, tất cả đều là dấu vết nàng lưu lại, càng nghĩ càng cảm thấy ngứa ngáy cộng với linh lực dần dần đang khôi phục, càng thêm không có cách nào yên giấc.

Vì thế sáng sớm hôm sau, thời điểm Mục Loan Loan mở đôi mắt với hai cái quầng thâm không thế nào có thể rõ ràng hơn ra, đã nhìn thấy Long phu quân xấu xa nửa ngồi ở trên giường, thần sắc lạnh nhạt, hai mắt như không có cảm xúc gì. Tự nhiên mặt đỏ hồng, nàng cảm thấy đêm qua cái ôm kia có khi nào là nàng nằm mộng thấy không nhỉ.

Chỉ là, có một việc nàng xác định, Long tiên sinh thật sự sẽ không thương tổn nàng.

Nghĩ như vậy, cảm giác khó chịu trong lòng nàng cũng vội vàng vơi đi. Nàng càng có chút kiêu ngạo cùng táo bạo, không gọi hắn là quân thượng nữa, "Long tiên sinh, chào buổi sáng."

Ánh mắt Long tiên sinh hơi sáng lên rồi chợt hạ xuống, cao lãnh lại rụt rè gật gật đầu, xem như đáp lại lời nàng.

Mục Loan Loan: "......."

Nàng cười một cái, trong lòng âm thầm khuyến khích, kế hoạch hôm nay lại phải thêm một mục tiêu vào vị trí đầu tiên rồi:

Nhất định phải nỗ lực làm Long tiên sinh nói nhiều thêm mấy câu.

"Pi." Manh Manh bị bỏ quên vừa mới tỉnh ngủ, nghiêng đầu nhìn Mục Loan Loan rõ ràng tinh thần không tốt mấy nhưng giống như lại thực vui vẻ, trong ánh mắt nó tràn đầy nghi hoặc.

Sau đó......

Nó liền thấy tầm mắt của con rồng xấu xa từ phía sau Loan Loan quăng tới.

"Pi....." Manh Manh lúng túng, bước chân ngắn nhỏ của con chim lông xù nhanh chóng chạy, trong phòng quá đáng sợ rồi, vẫn là trong viện tương đối chơi tốt hơn!

—— Ngay lúc một người một rồng chậm rãi quen thuộc lẫn nhau, tin tức hiệu thuốc Hoa Vân có Hồi Linh Đan có hiệu quả giảm bớt nguyền rủa rất tốt cũng truyền tới tai rất nhiều người.

Nhóm người đầu tiên mua được lại cố gắng hết sức lực tuyên truyền, Tông thúc cùng Trần thúc gần đây thu được rất nhiều đơn hàng đặt trước của nhiều người, trong đó không thiếu một ít cường giả Dị tộc.

Đô thành là thành thị trung tâm gần nhất trong lãnh địa của Long tộc, cũng thường có rất nhiều tộc nhân Dị tộc đóng quân ở chỗ này.

Nhàn Tình là tổ chức truyền tin lớn nhất ở khắp đại lục này, cùng với nhà đấu giá Tấn Giang là thuộc về một tổ chức thần bí.

Bọn họ không những phân bố ở Long tộc, Yêu tộc, Vu tộc, còn có phân bố trong tận lãnh địa của ma vật ở vực sâu trong truyền thuyết.

Hiện tại xuất hiện một đan dược sư có thể luyện chế ra đan dược có hiệu quả giảm bớt nguyền rủa hiệu, bọn họ sớm đã nắm giữ một phần tin tức.

Nhàn Tinh Các ở Đô thành là do Lãnh Ngạn một tay lãnh đạo, hắn đã sớm ngay tại thời điểm Mục Loan Loan cung cấp đan dược để đổi tin tức liền bắt đầu xuống tay điều tra thân phận của nàng.

"Có ý tứ." Lãnh Ngạn cầm tin tức cấp dưới vừa mới trình lên, bên môi xẹt qua một mạt ý cười, "Hiệu quả tuy rằng không mạnh mẽ như cỏ Tấn Giang, nhưng thắng ở chỗ số lượng nhiều, có lẽ sư tôn sẽ có hứng thú với cái tiểu gia hỏa này."

Có thể luyện chế ra đan dược có hiệu quả ngang ngửa với cỏ Tấn Giang do sư tôn dưỡng ra cũng đủ khiến cho bọn họ coi trọng.

Đại lục càng ngày càng không yên ổn, ma vật ở vực sâu càng ngày càng xao động, đã sớm cấu kết với Vu tộc, quân thượng của Long tộc cũng chỉ là vật hy sinh sớm nhất mà thôi.

Bất quá, quân thượng hiện tại cưới vị phu nhân có bản lĩnh như vậy, có thể nói hắn thật có vận khí tốt.

Lãnh Ngạn không xem như bằng hữu của hắn, nhưng cũng có nghe thấy sơ qua những chuyện mà quân thượng Long tộc trải qua.

Nhân vật có thể làm sư tôn của Lãnh Ngạn hắn nói ra đáng tiếc, làm sao lại có thể chỉ là vật trong ao?

Lãnh Ngạn đem tin tức xếp thành một đoạn ngắn, nắm trên tay, khuôn mặt cương nghị chậm rãi biến thành nửa trong suốt, trên trán toát ra hai cọng râu trong suốt, thân thể dần dần thành biến thành tinh thể màu lam nhạt nửa trong suốt.

Hắn là một trong những sinh mệnh đặc thù, mà tin tức bọn Yêu tộc, Vu tộc mơ ước mấy vạn năm nay đều thuộc về bọn họ, liên minh những sinh mệnh đặc thù.

Râu lập tức dân vào tờ giấy tin tức, như một thể rậm rạp tự mình khắc vào trong râu của hắn, truyền đến liên minh sinh mệnh đặc thù cách đó vạn dặm.