Lời này vừa nói ra, Cao tiểu thư mặc sườn xám màu lam ở đối diện rõ ràng ngẩn người.
 

Cô ta đối diện với Cố Chi, trong lòng không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác sợ hãi, cô ta không tự chủ được lùi về sau một bước, “Cô…”
 
Cố Chi: “Tôi cái gì?”
 
Cố Chi khoanh tay: “Tôi không muốn cãi nhau, tôi chỉ muốn nghiêm túc nói lý với cô.”
 
“Tiểu thư của Cao Vang thì giỏi lắm sao? Đồ cô mặc trên người, đeo trên đầu có phần nào là cô tự kiếm được không? Cô xem thường ca hát? Ca sĩ chỉ cần hát hai bài là có thể kiếm tiền, vậy nói như thế chẳng phải cô còn không bằng một con hát hay sao?”
 
“Cô cho rằng nhà mình có rất nhiều tiền sao, cô có biết vỏ quýt dày có móng tay nhọn không, ông chủ của Thắng Lợi thấy tôi còn phải nể tôi mấy phần, Cao Vang còn không bằng Thắng Lợi, nếu ba cô biết cô vội vã vì ông ta mà đắc tội tôi, cô cho rằng ông ta sẽ cảm ơn cô sao?”
 
“Tôi thấy cô lớn như vậy cũng đọc không ít sách nhỉ, tại sao đầu óc lại không biết nghĩ vậy?”
 
Cao tiểu thư sườn xám lam nghe thấy vậy liền tức tới đỏ mặt, bị Cố Chi nói thiếu chút nữa thở không nổi, “Cô!”
 
Tiểu thư được giáo dục theo tiêu chuẩn danh viện chỉ thích chanh chua trêu chọc người khác, đã quen việc người bị giễu cợt im lặng không lên tiếng, nhưng khi đối thủ bắt đầu phản kích chính thức gây gổ thì hai mắt tối sầm chẳng biết làm gì.

 
Cô ta giơ tay ra chỉ Cố Chi, tựa như muốn đánh nhau với cô, sau đó lại nghĩ đến câu nói khí phách vừa rồi của cô, gây gổ đánh nhau cũng sẽ thua.
 
Gây gổ cãi nhau cô ta còn không thắng, huống chi là đánh nhau.
 
“Hừ!” Cao tiểu thư chưa bao giờ đánh nhau cuối cùng cắn răng giậm chân, vẻ mặt không cam lòng rời đi.
 
Ánh mắt Cố Chi lại quét qua, mấy người bạn còn lại lập tức giải tán.
 
Cố Chi nhìn bóng lưng của vị Cao tiểu thư kia, cười một tiếng.
 
Các vị khách tham gia dạ tiệc đều đến hết rồi, các thời gian bắt đầu đấu giá vẫn còn một lát, nhạc công trong góc bắt đầu hòa tấu bản nhạc khiêu vũ, không ít người giữa đại sảnh đã bắt đầu khiêu vũ.
 

Đại đa số các tiểu thư tham gia dạ tiệc đều có bạn trai, trong sàn nhảy dưới đèn thủy tinh, các nam nữ trẻ tuổi khiêu vũ rất nhẹ nhàng.
 
Cố Chi đi vào trong góc, một người phục vụ thấy cô, đưa cho cô một cái túi: “Cố Chi tiểu thư, đồ của cô đây.”
 
Cố Chi gật đầu một cái: “Cám ơn.”
 
Cô giấu túi sau một cái bình cao hơn người trong góc, sau đó đi đến khu trà bánh, uống chút nước trái cây, ăn hai miếng bánh ngọt.
 
Cố Chi thấy Cao tiểu thư đã đổi sang một bộ sườn xám khác, đang xì xào nói gì đó với bạn trai, vừa nói còn nhìn về phía cô.
 
Chắc hẳn cô ta đang cáo trạng với bạn trai, Cố Chi trợn mắt nhìn lại, hết sức khinh bỉ đối với loại người trở về nhà tìm đàn ông, sau đó lại tiếp tục ăn bánh ngọt.
 
Chỉ chốc lát sau, có người tới bắt chuyện.
 
Là một người trẻ tuổi, mặc đồ âu chỉn chu, tóc vuốt keo, hỏi Cố Chi có thể cùng khiêu vũ một khúc hay không.
 
Trước đây Cố Chi đã từng tham gia tiệc tư nhân cùng Hoắc Đình Sâm nên biết mình khiêu vũ cũng không tệ lắm, vì vậy gật đầu một cái, “Được.”
 
Người đàn ông kia nắm tay Cố Chi, hai người tiến vào sàn khiêu vũ.
 
“Tôi họ Lê, Lê Thăng.” Người đàn ông tự giới thiệu mình nói, “Hôm nay đi cùng em gái tới tham gia dạ tiệc này.”
 
Cố Chi gật đầu, tự giới thiệu mình rất ngắn gọn, “Cố Chi.”
 
Lê Thăng: “Tôi đã từng nghe đĩa nhạc của cô, vẫn luôn thích, vô cùng vinh hạnh hôm nay có thể nhìn thấy cô, cô còn đẹp hơn so với ảnh trong tạp chí.”
 
Cố Chi cười một tiếng, “Cảm ơn.”
 
Cố Chi mới cảm thấy vị công tử này nói ngọt quá mức, còn nói nói ngọt hơn tên khốn Hoắc Đình Sâm rất nhiều, sau đó anh ta còn bổ sung thêm một câu, “Lúc trước vẫn luôn học ở Pháp, cách đây không lâu tôi mới về nước.”
 
Chẳng trách, Cố Chi nghĩ trong lòng, Cố Dương đã từng nói với cô miệng đàn ông nước Pháp hay Italy đều rất ngọt.
 

Hơn nữa cũng rất lịch sự, tay luôn đặt ở sau eo chứ không hề ôm.
 
Hai người nhảy xong một khúc, ấn tượng của Cố Chi với người đàn ông này cũng không tệ, hai người đứng hàn huyên một lúc, Lê công tử hỏi khi nào cô ra bài mới, lần trước bị bỏ lỡ quá đáng tiếc, muốn mua vé vào nghe, Cố Chi trực tiếp đồng ý sẽ cho anh ta vé ghế ngồi tốt nhất.
 
“Vậy thì thật cảm ơn Cố tiểu thư.” Lê Thăng cười nói, “Có thể chính tai nghe Cố tiểu thư hát chính là vinh hạnh của tôi.”
 
Hai người đang trò chuyện, Cố Chi liếc mắt thấy Cao tiểu thư đang mang bạn trai đi về phía bọn họ, lúc này có vẻ như có người mời, Cố Chi thấy trên mặt Cao tiểu thư còn có một nụ cười không rõ ý nghĩa.
 
Cố Chi thấy hai người họ liền nhíu mày.
 
Lê Thăng cũng nhìn theo tầm mắt của cô.
 
“Lê Thăng!” Bạn trai của Cao tiểu thư chào hỏi Lê Thăng bên cạnh Cố Chi.
 
Lê Thăng nhìn sang, có vẻ cũng biết người bạn trai bên cạnh Cao tiểu thư, kêu: “Tử Kỳ?”
 
“Trở về nước từ khi nào? Cũng không nói cho bọn tôi một tiếng, lâu lắm rồi không tụ họp.” Người đàn ông tên Tử Kỳ cầm tay Lê Thăng.
 
Lê Thăng đáp: “Mới về từ tháng trước.” Anh ta cho rằng Cố Chi không biết họ liền quay người giới thiệu cho cô, “Đây là một người bạn của tôi, công tử công ty Vương thị, người kia là hôn thê của cậu ấy, thiên kim của Cao Vang tiểu thư Cao Doanh.”
 
Những thiếu gia, tiểu thư thế gia dường như đều quen biết nhau, Cố Chi cũng không thấy có gì lạ, khẽ gật đầu.
 
Cô trực tiếp nhìn về Cao Doanh, Cao Doanh cũng cười nhìn cô, trong ánh mắt đã không còn chút kiêng kị vừa rồi, ngược lại còn mỉm cười vui vẻ.
 
“Cố Chi tiểu thư.” Vương Tử Kỳ vươn tay ra bắt tay Cố Chi.
 
“Chào anh.” Cố Chi bắt tay anh ta, không biết hai người họ muốn làm gì.
 
Vương Tử Kỳ quan sát Cố Chi và Lê Thăng, “Tối nay hai người đi cùng nhau sao?”

 
Lê Thăng: “Không, tôi tới cùng em gái, em gái đi nói chuyện với bạn rồi, tôi mời Cố tiểu thư khiêu vũ, lại cảm thấy trò chuyện với Cố tiểu thư rất hợp.”
 
“Hóa ra là vậy.” Vương Tử Kỳ nhìn ra sau lưng Cố Chi, tựa như đang muốn tìm kiếm cái gì, “Vậy Cố Chi tiểu thư đi cùng ai?”
 
Cố Chi đang muốn nói mình đi một mình, Vương Tử Kỳ đột nhiên hỏi cô: “Hoắc tiên sinh à?”
 
Cố Chi sững người một chút.
 
Vương Tử Kỳ nở nụ cười ôn hòa lễ độ, “Hoắc tiên sinh không tới cùng cô ư?”
 
Nói đến đây, Cao Doanh ở bên cạnh nắm tay Vương Tử Kỳ, trên mặt còn nở một nụ cười thắng lợi.
 
Lê Thăng mới về nước, có vẻ không quá rõ, “Hoắc tiên sinh?”
 
Vương Tử Kỳ: “Hoắc Đình Sâm.”
 
Lê Thăng nghe thấy tên Hoắc Đình Sâm, trong nháy mắt nhớ tới người của Hoắc gia mà không ai có thể chọc tới ở Thượng Hải.
 
Rõ ràng tuổi tác không quá chênh lệch với bọn anh ta, cho dù lớn hơn cũng không hơn được mấy tuổi, mấy thiếu gia bọn họ còn đi nước ngoài du học, cầm tiền ăn chơi lêu lổng cùng mấy cô gái phương Tây, mà thiếu gia họ Hoắc này đã đi làm, ngồi vững trên ghế tổng giám đốc của Hoắc thị.
 
Vương Tử Kỳ tiếp tục nói: “Lúc trước tôi có tham gia một dạ tiệc, may mắn nhìn thấy Hoắc tiên sinh và Cố tiểu thư, thật sự là xứng đôi, tại sao hôm nay Hoắc tiên sinh lại không đi cùng tiểu thư vậy?”
 
Cố Chi nghe vậy, tay nắm chặt thành quyền. Cô cuối cùng cũng biết hai người này muốn tới đây làm gì, chẳng trách Cao Doanh lại cười tươi như vậy.
 
Lúc trước Hoắc Đình Sâm đã từng mang cô đi tham gia một vài yến tiệc, lúc ấy hầu như mọi người đều nhận định cô là vợ lẽ của Hoắc Đình Sâm, chỉ còn chờ Hoắc Đình Sâm kết hôn nạp cô vào cửa, mấy tiểu thư muốn vào Hoắc gia đều coi cô như kẻ thù, nhưng mà hiện giờ Hoắc gia và Triệu gia ở Nam Kinh liên hôn, người đã từng suýt trở thành vợ lẽ như cô lại xuất đầu lộ diện với thân phận ngôi sao ca nhạc đang nổi.
 
Không cần nghĩ cũng biết, Hoắc gia liên hôn sợ tiểu thư Triệu gia không vui nên vứt bỏ người vợ lẽ này đi.
 
Cho nên hiện tại cô trong mắt mấy người thiếu gia này, có lẽ chỉ là một người thất bại, đành phải làm ca sĩ kiếm sống.
 
Cao Doanh và mấy người bạn của cô ta không tham gia mấy bữa tiệc đó, không biết cô đã từng qua lại với Hoắc Đình Sâm, nhưng vị hôn phu này của cô ta rõ ràng đã từng thấy Cố Chi đi cùng Hoắc Đình Sâm, còn thuận lợi nhận ra cô.
 
Cao Doanh cười nói: “Hoắc gia có thân phận như thế nào, cho dù muốn vào cửa cũng phải là tiểu thư Triệu gia, đáng tiếc Triệu tiểu thư xuất thân từ danh môn Nam Kinh, xem thường mấy yến hội nhỏ này của chúng ta.”
 
Lần này nghe nói dạ tiệc Thịnh Tinh cũng mời Triệu Hàm Thiến, muốn để cô ta sau này gả tới Thượng Hải có thể có chỗ đứng trong vòng danh viện Thượng Hải, bao nhiêu tiểu thư danh môn vốn là trông mong, muốn thừa dịp tối nay nhìn Triệu tiểu thư Nam Kinh sắp ngồi lên vị trí thiếu phu nhân Hoắc gia, để cho các cô thua tâm phục khẩu phục, nhưng rất đáng tiếc Triệu Hàm Thiến đã từ chối khéo lời mời của dạ tiệc Thịnh Tinh.
 

Vì vậy có một số phóng viên suy đoán nói Triệu tiểu thư Nam Kinh cao quý khiêm tốn, người ta căn bản không thèm để ý đến dạ tiệc Thịnh Tinh này.
 
Lê Thăng nghe loáng thoáng đã rõ được đôi chút. Đám cưới của Hoắc gia và Triệu gia không ai ở Thượng Hải và Nam Kinh là không biết, ca sĩ Thượng Hải này có vẻ có mối quan hệ với Hoắc Đình Sâm, thận phận đơn giản chính là vợ lẽ, tình nhân, nhưng thất bại trong việc giành được vị trí vợ lẽ nên bị vứt bỏ.
 
Ánh mắt Lê Thăng nhìn Cố Chi đột nhiên thay đổi một chút, người đàn ông miệng ngọt lúc này có chút dè chừng.
 
Không nghĩ tới ca sĩ ăn khách này có quan hệ với Hoắc gia, nếu như không phải là hết sức kiêng kỵ Hoắc gia, bây giờ còn tăng thêm một Triệu gia, mọi người chắc chắn đã loan tin ra ngoài để đám phóng viên biết, sợ rằng cô sẽ rầm rộ trên các mặt báo.
 
Cố Chi lạnh mặt, cũng không nói lời nào, chỉ là tay cô càng nắm chặt hơn, Cao Doanh kéo cánh tay Vương Tử Kỳ, nụ cười trên mặt càng ngày càng đắc ý.
 
Cố Chi híp mắt.
 
Hai người này đã bắt được đúng nỗi đau của cô, nhưng đây lại là sự thật.
 
Cho dù hiện tại thế nào, cho dù rốt cuộc là ai bỏ rơi ai thì trong mắt người khác, cô vẫn là một tình nhân bị Hoắc Đình Sâm vứt bỏ.
 
Chỉ là nụ cười trên mặt Cao Doanh và Vương Tử Kỳ không duy trì được lâu, khi họ nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện sau lưng Cố Chi, đột nhiên cứng lại.
 
Cố Chi nghe thấy có ai đó gọi cô, giọng nói đó cô thấy rất quen: “Cố Chi.”
 
Cô xoay người, thấy Hoắc Đình Sâm ở sau lưng.
 
Hoắc Đình Sâm nhạy cảm cảm nhận được sự căng thẳng giữa hai người kia với Cố Chi, anh lạnh lùng quét mắt nhìn người đối diện, khí thế của người đàn ông này rất mạnh mẽ, Cao Doanh bị sợ ôm chặt cánh tay vị hôn phu, nụ cười trên mặt Vương Tử Kỳ lập tức tắt ngấm, anh ta lui về sau một bước.
 
Mới vừa nói tới anh, ai ngờ Hoắc Đình Sâm lập tức xuất hiện.
 
Cố Chi bĩu môi, trước khi cô trúng số, mình phải hèn mọn dùng thân thể giữ Hoắc Đình Sâm lại nhưng vẫn bị anh vứt bỏ, sau đó cô ở dưới Hoắc thị chờ ba ngày, nhưng thấy Trần Gia Minh đưa Triệu Hàm Thiến vào cửa Hoắc thị.
 
Cố Chi ngẩng đầu nhìn Hoắc Đình Sâm một cái, không thể hiểu được ánh mắt anh, sau đó xoay người đi ra không quay đầu lại.
 
Hoắc Đình Sâm nhíu mày, đuổi theo.
 
Ba người còn lại nhìn theo bóng lưng Hoắc Đình Sâm đang đuổi theo, ngẩn người nhìn nhau.