Chu Kỳ dẫn theo Thi Vưu Vưu tới gặp thầy chủ nhiệm của lớp số bảy năm hai, là thầy Cố, nói mấy câu dễ nghe liền trở lại văn phòng cho giáo viên chuyên dạy năm nhất.

Thầy Cố mang mắt kính tơ vàng, dáng người trung đẳng, trong tay cầm một phần tư liệu về Thi Vưu Vưu, lạnh nhạt hỏi qua vài vấn đề, mãi cho tới khi chuẩn bị tới tiết tự học buổi sáng mới dẫn cô tới lớp số bảy, đơn giản giới thiệu với mọi người xong, liền an bài chỗ ngồi.

Lúc nghe nói tới chỗ ngồi cho bạn học mới, các bạn học khác trong lớp đồng loạt nhất trí ngẩng đầu lên, thần sắc cổ quái nhìn chằm chằm lên bục giảng.

Ngay lúc này liền chuyển trường rất là hiếm thấy, huống chi lại là học sinh ở trường bình thường mà còn có thành tích không khả quan như vậy, thầy Cổ cũng không rõ vì sao trường học lại đồng ý cho cô bé này nhập học, vẫn là cố ý phân tới lớp số bảy.


Trong lòng mang theo oán khí, thầy Cố chỉ về một phía, nói: “Em tạm thời ngồi chỗ trống số hai từ dưới lên ngay cạnh cửa sổ ấy.

Đừng nói thầy giáo cảm thấy uất ức, ngay cả Thi Vưu Vưu cũng cảm thấy uất ức, ai bảo cốt truyện lại cường đại tới như vậy.

Hai vị trí cuối cạnh cửa sổ cũng chưa có người ngồi, chỉ là trên bàn để rất nhiều đồ vật rất là bừa bộn.


Thi Vưu Vưu dọn hết đồ ở vị trí ngoài vào bên trong, lúc này nam sinh ngồi phía trước quay đầu lại, nhìn cô với ánh mắt hâm mộ ghen tỵ hận.

Lấy sách giáo khoa ra để lên bàn, Thi Vưu Vưu lại cảm giác được một ánh mắt cực mãnh liệt, cô quay đầu lại, liền thấy được ánh mắt cực kỳ đồng tình của một nữ sinh ngồi phía dưới một hàng bên tay phải của cô.

Thi Vưu Vưu: "! "Cho nên vị trí này rốt cuộc khiến người ta hâm mộ hay là đồng tình? Mọi người có thể thống nhất một đáp án có được không? Thi Vưu Vưu cầm sách giáo khoa chuyên tâm chuẩn bị bài, cảm giác được chỗ ngồi hàng phía sau có người ngồi xuống.

“Đây là ai vậy?” Nữ sinh ngáp nói.

.