7.
Ba người Lục Du Du: "???"
Nữ quỷ không mặt: "???"
Tất cả đều khiếp sợ nhìn tôi, vẻ mặt dường như muốn nói:
Rõ ràng là cô động thủ trước mà!
Tôi thản nhiên đối diện với sự trách cứ của họ, tiếp tục giả vờ yếu đuối rúc trong lòng Mộ Dung Hàn.
Trong khoảnh khắc tôi chui vào trong lòng anh, cơ thể Mộ Dung Hàn trở nên cứng ngắc.
"Không sao đâu, cô đừng sợ."
Anh an ủi tôi một câu rồi cẩn thận đẩy tôi ra, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía nữ quỷ không mặt:
“Tôi chuẩn bị xong mặt của cô rồi.”
Nghe thế, mọi người không quan tâm đ ến tên tài xế bị đánh cho ngất xỉu nữa, vội vàng đi tới xem.
Thế nhưng, đến khi nhìn thấy đồ vật mà Mộ Dung Hàn lấy từ trong túi ra, cả nhóm chúng tôi:???
“Chờ đã.”
La Hân nhịn không được mở miệng:
"Thứ này sao trông giống dùng máy in 3D in ra thế?"
Khuôn mặt trước mắt này hiển nhiên làm bằng giấy, nhìn qua rất giống thành phẩm của máy in 3D mà chúng tôi trưng bày trong lớp học cách đây không lâu.
Không ngờ Mộ Dung Hàn thế mà gật đầu:
"Đúng vậy, chính là dùng máy in 3D để in. Thật ra trước kia mọi người thường vẽ tay, nhưng bây giờ có máy in 3D rồi nên tiện lợi hơn nhiều.”
Chúng tôi: "???"
Khoa học kỹ thuật có thể phối hợp tốt với huyền học đến vậy ư?
Trong sự khiếp sợ, chúng tôi trơ mắt nhìn Mộ Dung Hàn dán mặt lên cho nữ quỷ.
Xong xuôi, anh lẩm bẩm niệm chú.
Ngay sau đó, khuôn mặt giấy vốn không có màu sắc kia dần dần trở nên sống động như thật.
Nữ quỷ không mặt đã trở lại với dáng vẻ trước kia.
Tôi vội vàng lấy một tấm gương trang điểm ra đưa cho cô ta.
Nữ quỷ nhìn vào khuôn mặt của mình trong gương, khóc không thành tiếng:
"Cám ơn đạo trưởng... Cả mấy người các cô nữa, thật sự cảm ơn mọi người nhiều lắm…”
Mộ Dung Hàn không quên nhắc nhở:
"Cô lấy lại mặt mình rồi thì nhớ trả lại mặt cho cô gái trước đó bị cô cướp mặt nhé.”
"Đương nhiên rồi.”
Nữ quỷ lập tức đồng ý, sau đó nhìn sang tài xế bên cạnh một cái:
"Tiếp theo, điều duy nhất tôi muốn nhìn thấy chính là tên khốn này phải trả giá."
Mộ Dung Hàn nghiêm túc đáp:
"Yên tâm, tôi sẽ làm được."
8.
Mộ Dung Hàn đã tìm ra chứng cứ về tội ác năm đó của tên tài xế này.
Hắn ta là một tên bi3n thái, sau khi gây án còn chụp ảnh, lưu trữ suốt nhiều năm không chịu xoá đi, xem nó như chiến lợi phẩm mà giữ lại.
Ngay khi bức ảnh được tung ra, hắn không còn cách nào biện minh nữa.
Hắn lập tức bị cảnh sát mang đi, oán hận của nữ quỷ được hóa giải.
Cô ta chấp nhận để Mộ Dung Hàn siêu độ cho mình.
Nhìn nữ quỷ dần dần biến mất, tôi nhịn không được nhìn về phía Mộ Dung Hàn đứng bên cạnh:
“Tôi thấy trình độ nghiệp vụ của anh không kém tí nào nha, hình như còn giỏi hơn sư phụ của anh nữa đó?”
Tôi thực sự cảm thấy như thế.
Bất kể là tìm ra hung thủ hay là tạo mặt cho nữ quỷ thì Mộ Dung Hàn đều hoàn thành một cách dễ dàng.
Tôi nhớ đến sư phụ của anh, trước đây ông ấy còn suýt nữa bị Vương Tư Tư lừa, càng nghĩ càng cảm thấy tuy rằng làm đồ đệ nhưng nghiệp vụ của Mộ Dung Hàn tốt hơn hẳn.
Mộ Dung Hàn nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, đang muốn mở miệng nói cái gì đó thì lại nghe tôi cảm thán một câu:
"Đúng là chàng trai mà tôi để ý có khác.”
Mộ Dung Hàn sửng sốt, một giây sau mặt đỏ tưng bừng.
"Cô, cô đừng có nói linh tinh!"
Dáng vẻ của anh khiến tôi cười đến nỗi không thẳng lưng nổi.
Mộ Dung Hàn bấy giờ mới thả lỏng hơn, ho nhẹ một tiếng:
"Vậy tôi đi trước nhé, lần sau trong trường có việc gì thì cô có thể liên hệ với tôi."
Tôi nghĩ thầm, anh yên tâm đi, chúng ta đang ở trong một quyển tiểu thuyết kinh dị, chắc chắn rất nhanh sẽ tiến triển đến tình tiết mới.
Nhưng không ngờ tôi còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe Cố Hiểu Dung bên cạnh kinh hãi hô lên:
"La Hân bị làm sao vậy!"
Tôi ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy La Hân đang ngã trên đất, trên mặt cô ấy hiện lên một màu xanh tím quỷ dị.
Tôi: "???"
Không, đừng mà!
Cốt truyện mới này đến quá nhanh rồi đó?
9.
Mộ Dung Hàn kiểm tra La Hân xong, vẻ mặt bỗng trở nên kì quái.
Nhìn dáng vẻ này của anh ấy, tôi lập tức phản ứng:
"Lại gặp quỷ hả?"
Mộ Dung Hàn lắc đầu:
"Lần này không phải oán khí của quỷ, là oán khí của tinh quái."
"Tinh quái?"
Tôi sửng sốt.
"Là yêu quái sao?"
"Ừm."
Mộ Dung Hàn gật gật đầu.
"Nhưng rất yếu, tôi nghĩ chỉ là tình cờ lan đến thôi. Để cô ấy nghỉ ngơi hai ngày là sẽ ổn.”
Mộ Dung Hàn nói không sai, La Hân chỉ nghỉ ngơi một đêm là hôm sau đã hồi phục.
Nhưng kì quái chính là – La Hân không phải người đầu tiên gặp hiện tượng này trong trường chúng tôi.
Ký túc xá bên cạnh chúng tôi và cả các lớp khác đều có rất nhiều người giống như La Hân, không hiểu sao đột nhiên ngã xuống.
Thậm chí giống hệt triệu chứng mặt mũi xanh tím của cô ấy.
Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của học sinh trong trường rất hoảng loạn, đặc biệt là ban giám hiệu.
Họ lo lắng trường xuất hiện bệnh truyền nhiễm, thậm chí bắt đầu cân nhắc đến việc phong tỏa toàn trường.
Nhưng người trong ký túc xá của chúng tôi biết rất rõ, đây vốn dĩ không phải bệnh truyền nhiễm gì cả.
Mộ Dung Hàn nói, đây là do oán khí tinh quái gây ra.
"Nhưng tại sao tinh quái lại để mắt tới nhiều người vậy nhỉ?"
Lục Du Du nhịn không được hỏi:
"Làm gì có khả năng nhiều người đắc tội với tinh quái này đến thế chứ?"
Tôi cũng suy nghĩ rất lâu, không ngờ Cố Hiểu Dung bên cạnh đột nhiên mở miệng:
"Các cậu có nhận ra lần này tương đối nhiều bạn học đến từ Tứ Xuyên, Trùng Khánh gặp phải không?”
Bản thân La Hân là người Thành Đô, mấy người ở ký túc xá bên cạnh chúng tôi đều là người Tứ Xuyên.
La Hân sửng sốt:
"Hình như đúng thế thật. Nhưng nam sinh lớp bên cũng bị mà.”
"Tứ Xuyên, Trùng Khánh, Cù Châu..."
Tôi tự hỏi, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy túi đồ ăn vặt trên bàn La Hân, dường như nhận ra gì đó:
"Đầu thỏ?"
Những người khác trong ký túc xá vẫn chưa kịp phản ứng:
"Gì cơ?”
"Tớ nói là đầu thỏ."
Tôi bật dậy từ trên giường.
"Tứ Xuyên và Trùng Khánh, Cù Châu không phải đều thích ăn đầu thỏ ư?"
Mọi người sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại thì quả đúng là thế.
"Đúng là có khả năng này.”
La Hân sợ hãi mở miệng:
"Lý Tư Điềm ở lớp cách vách đó, cậu có nhớ không? Cậu ấy vốn không hay ăn đầu thỏ, nhưng mấy hôm trước tò mò xin tớ một miếng, sau đó cũng ngã xuống luôn."
Cố Hiểu Dung run rẩy:
"Chẳng lẽ tinh quái này chính là thỏ tinh? Con thỏ kia ra tay vì chúng ta ăn thịt đồng loại của nó?"
"Không đến mức đấy đâu."
Lục Du Du nhíu mày:
"Ăn thỏ bao lâu nay, sao bây giờ mới để mắt tới trường chúng ta chứ?"
Chúng tôi không đoán được nguyên nhân, nhưng tôi vẫn gửi tin nhắn cho Mộ Dung Hàn nói ra suy đoán kia.
Mộ Dung Hàn phản hồi rất nhanh:
[Đúng là có khả năng này, ngày mai tôi và sư phụ sẽ đến kiểm tra một chút.]
Tôi tự hỏi:
[Tại sao phải tìm sư phụ của anh?] Anh không tự giải quyết được hả?]
Tôi nghĩ, Mộ Dung Hàn vẫn có thể tự mình xử lý chuyện nghiêm trọng như nữ quỷ không mặt đấy thôi, sao lần này lại cần đạo trưởng Cao ra tay?
Mộ Dung Hàn dừng một lúc, sau đó mới trả lời tôi:
[Chuyện của yêu, tôi không dễ xử lý.]
Tôi sửng sốt.
Vì sao chuyện của yêu quái lại khó xử lý chứ?
Chẳng lẽ thuật pháp trong chuyện này còn yêu cầu chuyên môn sao?
Trong lòng vẫn nghi ngờ, thế nhưng tôi không hỏi nữa.
10.
Ngày hôm sau, Mộ Dung Hàn đến cùng sư phụ của anh ấy.
Hiệu trưởng và lãnh đạo của chúng tôi tự mình ra đón.
Nghe các bạn cùng lớp tôi kể lại, thì ra phó hiệu trưởng của trường tôi là một trong những khách quen của đạo quán.
Đạo trưởng Cao bày trận pháp, thi triển rất lâu.
Xung quanh có rất nhiều sinh viên đến hóng chuyện, đương nhiên không thể thiếu phòng ký túc xá của tôi.
Nhìn tư thế của ông ấy, Lục Du Du không nhịn được thì thầm với tôi:
"Nghe nói đạo trưởng Cao này là chưởng môn của Quy Nhất Quan đó. Nhưng mà sao tớ cứ thấy không giỏi bằng Mộ Dung Hàn nhở?”
Lục Du Du nghĩ thế cũng không có gì lạ.
Trước đây Mộ Dung Hàn và chúng tôi điều tra về nữ quỷ, chuyện gì cũng chỉ bấm ngón tay tính toán, tạo mặt cho nữ quỷ thì trực tiếp tự tay làm.
Không giống với đạo trưởng Cao này. Ông ta lập đàn bày trận còn hừ hừ lải nhải, rất phô trương.
Tôi mỉm cười:
"Dù sao Mộ Dung Hàn cũng là chàng trai tớ để ý cơ mà.”
Lục Du Du: "......"
Vẻ mặt cô ấy bây giờ chính là "tớ không muốn nói chuyện với cái đồ não yêu đương như cậu.”
Tôi lại nhìn Mộ Dung Hàn thêm một cái.
Mộ Dung Hàn đang đứng chung với các lãnh đạo trong trường, vẻ ngoài điển trai khiến cho không ít nữ sinh xung quanh chú ý.
Tôi đang nghiền ngẫm nhìn anh ấy, đột nhiên ánh mắt lơ đãng lướt qua người phó hiệu trưởng, chú ý thấy một sự khác thường.
Tôi lập tức ngây ngẩn cả người.
Tôi thấy một con thỏ.
Một con thỏ cả người đỏ như máu, lặng lẽ nằm trên vai phó hiệu trưởng.
Bởi vì phó hiệu trưởng đứng đằng sau Mộ Dung Hàn và nhóm đạo sĩ đến từ đạo quan, vậy nên dường như họ không nhận ra sự khác thường của ông ta.
Mà những người khác, bao gồm cả phó hiệu trưởng, không một ai nhìn thấy con thỏ đó.
Nhưng tôi thấy rất rõ ràng, con thỏ kia không chỉ nằm sấp trên vai phó hiệu trưởng, mà còn nhe răng trợn mắt.
Ánh mắt nó đỏ bừng nhìn chằm chằm vào phó hiệu trưởng, trong mắt tràn ngập oán khí.
Đây rõ ràng không phải một con thỏ sống bình thường.
Mà lúc này, đạo trưởng Cao cuối cùng cũng dừng lại, ông nhíu mày mở miệng:
"Chuyện này quả thật là do một con thỏ yêu đang tác oai tác quái. Thế nhưng oán khí của thỏ yêu này rất nặng, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi."
Đạo trưởng Cao còn chưa nói xong, phó hiệu trưởng đã không kìm chế được cắt lời:
"Tôi biết ngay mà! Đạo trưởng, mau gi3t chết con thỏ yêu này đi! Không thể để nó hại người nữa!"
Ngay khi phó hiệu trưởng cất tiếng, con thỏ đỏ như máu trên vai ông ta lập tức biến mất.
Đạo trưởng Cao nghe thế sửng sốt, thế nhưng dù sao phó hiệu trưởng cũng là khách quen của đạo quan, ông chỉ có thể thuận theo nói:
"Ngài yên tâm, nếu là yêu làm ác thì đương nhiên chúng tôi sẽ xử lý."
Đạo trưởng Cao vừa dứt lời, tôi thấy phía sau phó hiệu trưởng đột nhiên nổi lên ánh sáng màu hồng.
Trong lòng tôi lập tức nảy sinh dự cảm không tốt, không kịp suy nghĩ đã mạnh mẽ vọt ra:
"Không được!"
Thấy tôi đột nhiên chạy ra, đạo trưởng Cao sững sờ:
"Bạn học Tống?”
Vẻ mặt của ông ấy rõ ràng muốn hỏi: “Sao lại là cô?”
Khoé mắt tôi đỏ ửng, lớn tiếng nói:
"Các người không thể xuống tay với thỏ được! Thỏ đáng yêu biết bao, hiền lành biết bao, các người không thể giết nó được!"
11.
Tôi nói xong, toàn trường chìm vào yên lặng.
Những người khác nhìn tôi như nhìn kẻ tâm thần. Mộ Dung Hàn tỉnh táo lại, ho nhẹ một tiếng mở lời:
"Sư phụ, con nghĩ ý của bạn học Tống là thỏ yêu này sẽ không vô duyên vô cớ thành tinh, càng sẽ không vô duyên vô cớ tổn thương con người, hẳn là do có người đắc tội với nó trước.”
Nói xong, Mộ Dung Hàn nhìn về phía những người trong trường.
Cả người phó hiệu trưởng run lên, nhưng ông ta vẫn lạnh lùng nói:
"Chúng tôi thì có thể gây thù oán gì với một con thỏ chứ?”
Hiệu trưởng cũng đau đầu hỏi:
"Đạo trưởng Cao, trường học chúng tôi nhiều người như thế, chúng tôi không biết ai có thù với thỏ tinh cả. Ông có thể tính ra không?"
Đạo trưởng Cao nghe thấy thế, vẻ mặt lập tức trở nên khó xử, nhưng không ngờ Mộ Dung Hàn đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng:
"Sư phụ, không thì để con thử xem?"
Tôi sửng sốt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mộ Dung Hàn không phải nói anh không am hiểu chuyện của yêu sao?
Đạo trưởng Cao ngạc nhiên không kém, nhanh chóng nhìn Mộ Dung Hàn xác nhận:
"Con chắc chắn?”
Mộ Dung Hàn gật gật đầu:
"Chắc là có thể điều tra rõ ràng ân oán.”
Nói xong, Mộ Dung Hàn đi đến giữa đám người.
Mọi người tưởng rằng anh sẽ bày trận giống như sư phụ mình, ai ngờ Mộ Dung Hàn chỉ cúi đầu tính toán một lát rồi ngẩng đầu lên.
"Phó hiệu trưởng Lục."
Vẻ mặt anh lạnh như băng, nhìn về phía phó hiệu trưởng:
"Tôi nghĩ trong lòng ông chắc hẳn phải hiểu rõ nhất tại sao chuyện này xảy ra chứ?”
12.
Phó hiệu trưởng Lục đương nhiên không nghĩ tới việc mình bị chỉ đích danh, cả người ngây ra, sau đó bối rối cãi:
"Cậu, cậu nói linh tinh gì thế! Tôi không hiểu ý của cậu!"
Nhưng Mộ Dung Hàn bấy giờ vẻ mặt lạnh lùng giống như một người xa lạ.
"Trong lòng ông rất rõ ràng, con thỏ yêu này chính là bị ông tra tấn đến chet. Bởi vì khi còn sống bị ngược đãi quá thê thảm nên nó mới có thể hóa thành thỏ yêu."
"Nó muốn trả thù ông, thế nhưng trên người ông có bùa hộ thân lấy từ đạo quan của chúng tôi. Nó không có cách xuống tay với ông mới nhắm đến các học sinh trong trường!”
Nghe thế, tất cả mọi người đều sợ ngây người, xì xào bàn tán với nhau.
"Tình huống gì vậy? Phó hiệu trưởng ngược đãi động vật ư? Đáng sợ quá.”
"Còn ngược đãi thỏ đến mức nó biến thành yêu quái? Vậy thì phải ngược đãi tàn nhẫn đến mức nào chứ!”
Lúc này phó hiệu trưởng Lục hoàn toàn hoảng hốt, thế nhưng ông ta vẫn cố cứng miệng:
"Cậu nói bậy gì thế hả! Cậu có chứng cứ không!”
Sắc mặt Mộ Dung Hàn cứng đờ.
Rất hiển nhiên, chuyện này là do anh ấy mới tính ra được, tạm thời không có cách nào đưa bằng chứng cả.
Nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Dung Hàn, phó hiệu trưởng Lục càng ngang ngược hơn, kêu gào nói với đạo trưởng Cao:
“Đạo trưởng Cao, dù gì tôi cũng là một trong những vị khách cho đạo quan các ông nhiều tiền hương hoả nhất cơ mà! Ông để đồ đệ của mình vu khống cho tôi như thế à?"
Tình huống dần trở nên hỗn loạn.
Đúng lúc này, một giọng nói run rẩy đột nhiên vang lên từ trong đám người:
"Em có chứng cứ!"