Lúc nhỏ có một khoảng thời gian dài, Ôn Cố đều phụ giúp ở bếp sau của viện phúc lợi, từng nấu vài món, nhưng sau khi học cấp ba, viện phúc lợi đóng cửa, những năm qua, cô đều ăn các món ăn ở căn tin mà lớn, rất lâu chưa đích thân vào bếp rồi.

Xuân Thập từ bờ tường nhảy xuống, nhíu mày rất không vui: "Đương nhiên để ý, nếu cô dám lãng phí nguyên liệu, tôi sẽ ăn cô!"Ôn Cố không so đo với anh, uy hiếp ấu trĩ như vậy ngay cả học sinh tiểu học bây giờ cũng khinh bỉ nói ra, đúng là lớn cao như thế thật uổng.

Cô nhìn thấy trong viện vẽ chữ thực to tướng trên cánh cửa, thế là đi tới cánh cửa đó: "Tôi sẽ cố hết sức nấu ngon một chút, anh đã chuẩn bị nguyên liệu gì?"Đẩy cửa ra, một mùi máu tinh nồng nặc từ trong phòng bay ra, Ôn Cố bị ngạt thở phải lùi đi mấy bước, cô bịt mũi đi vào, lúc nhìn thấy đồ trong bếp, cả người kinh hãi.

Chỉ thấy trên sàn trống trong bếp có một con lợn rừng có thể hình cường tráng, đoán được phải nặng ít nhất hai trăm ký.


Toàn thân lợn rừng phủ lớp lông bờm màu đen cứng cáp, chỗ da bụng và lưng đã bị mở ra một cái lỗ, bên dưới chảy một sàn máu.

Ôn Cố kinh hồn bạt vía đi vào đánh giá lợn rừng, dáng vẻ hung tợn như vậy, chắc chắn giá trị uy lực khi còn sống rất cao, cô quay đầu hỏi: "Buổi trưa phải ăn cái này? Không đúng, con lợn này là anh vừa mới bắt được?"Xuân Thập hừ lạnh một tiếng, giống như bị sỉ nhục, xấu hổ nói: "Dĩ nhiên là tôi bắt, mấy năm nay Linh Sơn ngày càng không có khởi sắc, ngay cả chút thức ăn cũng không tìm được, con lợn rừng này đã là nguyên liệu rất hiếm, miễn cưỡng có thể nhét kẽ răng, cô đừng xoi mói nữa.

"Miễn cưỡng có thể nhét kẽ răng? Kẽ răng này phải to cỡ nào chứ.

Ôn Cố bĩu môi nói: "Không phải, anh bắt con lợn rừng này ở đâu, gần thôn sao? Liệu bầy lợn có chạy vào thôn không? Sống ở đây chắc sẽ không có nguy hiểm tính mạng chứ.

"Nghe nói lợn rừng là động vật sống bầy đàn, nếu gần thôn Ngô Đồng có bầy lợn rừng, vậy thì quá nguy hiểm, lỡ như xông vào trong nhà khiến người ta bị thương thì phải làm sao.

Vẻ mặt Xuân Thập dịu lại: "Không sao, có tôi ở đây, chúng không dám ra khỏi núi, cô cứ yên tâm nấu.

"Ôn Cố thấy anh vô cùng chắc chắn, khẽ yên tâm, cúi đầu nhìn dáng vẻ chết không nhắm mắt của lợn rừng, có hơi đau đầu: "Chúng ta phải đi tìm người thịt lợn xử lý lông và nội tạng trước đã, thế này không thể nấu được.


"Xuân Thập khẽ chau mày, trầm ngâm một lúc, sau đó đi tới nắm chân con lợn kéo vào trong viện, lợn rừng có thể hình to lớn lại bị anh dễ dàng kéo ra như vậy, giống như một cái bao tải nhẹ tuênh.

Ôn Cố kinh ngạc cảm thán nhìn: "Sức anh lớn thật!"Cô còn tưởng anh nói lợn rừng do mình bắt chỉ là thuận miệng chém gió thôi.

Xuân Thập nhìn cô: "Cô ra phía sau tìm một cái thùng gỗ to tới, rồi đun một nồi nước nóng.

""Ồ, được!" Ôn Cố lập tức chạy ra hậu viện, hậu viện nhà Xuân Thập lớn hơn viện cách vách của cô nhiều, không chỉ có giếng nước, vườn rau, còn có ba gian phòng nhỏ đơn sơ xây từ tường cắt, trông vốn dĩ nên là nơi nuôi gia cầm, bây giờ đã trở thành nhà kho, nhét đầy đồ lung tung, trong đó có thùng gỗ lớn trong miệng Xuân Thập nói.

Ôn Cố bước vào rào chắn dời đồ linh tinh ra, thử cầm thùng gỗ lên dịch ra ngoài, vốn dĩ cô cảm thấy chắc chắn mình không dịch được cái thùng gỗ này, dù sao thì cũng là gỗ, lại to, vừa nhìn đã biết rất nặng, kết quả cầm lên lại không hề tốn sức mấy, cái thùng đó được cô dễ dàng chuyển đi, lại dùng thêm chút sức, thùng gỗ đã được cô nhấc lên.


Ôn Cố nhìn thùng gỗ còn to hơn cô mấy lần bị mình dùng một tay nâng lên, trong lòng tê dại, hai hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện kỳ quái, lòng hiếu kỳ cũng lười xuất hiện.

Cô chuyển thùng gỗ tới đặt ở viện trước, đã thấy Xuân Thập ném con lợn rừng vào trong thùng, thúc giục cô: "Mau đi nấu nước.

"Ôn Cố nhìn điệu bộ này của anh: "Anh định tự ra tay xử lý lợn rừng?"Xuân Thập một tay cầm một con dao thịt lợn sắc bén, một tay chống lên mép thùng gỗ, cúi đầu nhìn cô: "Phí lời, cô cũng không biết, tôi không làm thì ai làm, còn trông mong vào mấy lão già bệnh tật vô dụng trong thôn?"Sau khi vào thôn, ngoài anh ra, Ôn Cố chưa từng thấy thôn dân nào khác, có lòng hỏi thử người già yếu bệnh tật ở đâu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ anh trừng mắt, khí thế dọa người lại không dám hé răng, chỉ đành lặng lẽ xách thùng nước đi đun nước.

.