Buổi tối bận rộn đến khuya, ngày hôm sau Lâm Tang dậy hơi muộn, mà thú nhân ngày hôm qua bận rộn trong rừng hái đậu nành đã đem chuyện tối hôm qua lan truyền ra.

"Các ngươi thật sự đã ăn thức ăn làm từ đậu nành này rồi sao?" Thú nhân tò mò vây quanh đám người Báo Sơn hỏi thăm.

Báo Sơn hừ nhẹ một tiếng, "Đương nhiên, bánh bao đậu nành Tang làm rất ngon, nàng còn nói chờ sau khi thu hết đậu nành sẽ làm bánh cho chúng ta, còn có bánh gì đó nữa."

Báo Sơn cũng không nhớ được một chuỗi tên dài mà Tang nói, nhưng điều này không ngăn cản hắn đem việc này khoe khoang ra ngoài.

Mấy thú nhân chung quanh hai mặt nhìn nhau, thấy biểu tìn.h hồi tưởng của bọn Báo Sơn, nhất thời hối hận tối hôm qua không đi hỗ trợ.

Bọn họ cũng muốn ăn bánh bao....

Ấn tượng Tang nấu đồ ăn ngon đã xâm nhập sâu vào lòng thú nhân, bỏ lỡ lần này khiến rất nhiều thú nhân cảm thấy đau như cắt thịt, trong lòng nhịn không được mà cảm thấy chua xót.

"Các ngươi vẫn dám ăn sao?" Không phải nói là thú nhân ăn sẽ chết sao?

Báo Sơn liếc mắt nhìn thú nhân vừa nói một cái: "Ngươi thấy ta giống người sắp chết không?""

Dứt lời, cũng không muốn phản ứng bọn họ, tìm một cây cao lớn bắt đầu hái đậu nành.

Hắn ta muốn hái thêm một chút, chờ mùa lạnh phân đậu nành liền có thể nhiều hơn một chút.

Ngoại trừ nơi này, thú nhân khác làm việc dưới mỗi gốc cây lớn cũng đang thảo luận chuyện tối hôm qua.

"Ta đã nói Tang sẽ không hại chúng ta, các người chỉ biết hoài nghi lòng tốt của người khác, ăn không được đồ ăn ngon đi?" Hồ Thất dương dương đắc ý hướng mấy cái giống cái động thủ ngày hôm qua nói.

Mấy cái giống cái có chút phẫn nộ, nhưng mấy thú nhân nhìn thấy Báo Sơn ăn đậu nành là sự thật, không sinh bệnh cũng là sự thật, các nàng muốn tìm sai chỗ cũng không tìm được, cũng không dám tìm.

Hồ Thất con ngươi vừa đảo qua, hắng giọng: "Ta nói các ngươi cũng không có đầu óc, Tang tìm được thức ăn, mùa lạnh của chúng ta có thể sống tốt hơn một chút, không nói cái khác, trước kia mùa lạnh các ngươi có bạn đời hay là A Phụ A Mỗ bởi vì thức ăn không đủ mà đi làm bạn với Thần Thú?"

Thanh âm nàng nói chuyện thanh lệ, thú nhân chung quanh đều nghe được, lúc này đều có chút ảm đạm cúi đầu.

Đương nhiên là có, thú nhân sau khi trưởng thành sẽ phải dọn ra ngoài, hoặc là ở một mình, hoặc là cùng đối tác của mình ở chung. Thời điểm mùa lạnh không thường xuyên ra ngoài, rất nhiều thú nhân đợi đến khi mùa lạnh chấm dứt đi thăm a phụ A mẫu của mình, lại p.hát hiện bọn họ đã đi làm bạn với Thần Thú.

Tìn.h cảm của cha mẹ thần thú đại lục và thú non kỳ thật cũng không sâu đậm, dù sao đại đa số con đực sau khi sinh ra một thời gian ngắn sẽ bị đưa đến động thú mới. Điều quan trọng nhất đối với một thú nhân là đối tác của họ. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không quan tâm đến cha mẹ của họ.

Có đôi khi thú nhân cường tráng trong bộ lạc phải ra ngoài, những thú nhân này càng dễ bị thương, có một số thú nhân thậm chí còn chưa kịp trở lại bộ lạc sẽ đi đến bên cạnh Thần Thú.

"Bây giờ Tang tìm được nhiều đồ ăn ngon như vậy, các ngươi nói thức ăn năm nay có thể nhiều hơn hay không, thức ăn nhiều hơn, thú non sẽ cường tráng, mới có thể vượt qua mùa lạnh."

Chúng thú gật đầu, là đạo lý như vậy.

"Nhưng bây giờ các ngươi đối với Tang như vậy, các ngươi cảm thấy sau này cô ấy còn muốn đi tìm thức ăn sao?"

Đám thú nhân kinh hoảng, đúng vậy, nếu Tang bị lời nói của bọn họ làm tổn thương khổ sở, không muốn đi tìm thức ăn nữa.

Nghĩ đến khả năng này, thú nhân đều rất sốt ruột.

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Chúng ta biết sai rồi, chính là nghe được nhiều thú khoe Tang như vậy, trong lòng không vui, chúng ta không nghĩ tới."

"Dừng lại!" Hồ Thất giơ tay l.ên: "Nếu ta là các ngươi, ta liền nhanh chóng đi xin lỗi Tang, bất quá Tang có tha thứ cho các ngươi hay không ta liền không biết."

Mấy thú nhân vội vàng gật đầu, "Đúng đúng, xin lỗi, hôm nay trở về chúng ta liền cùng Tang xin lỗi. "

"Đúng đúng đúng, chúng ta cùng đi."

Hồ Thất lặng lẽ nhếch khóe môi, nhìn thoáng qua thú nhân trong rừng cây, Mãng Thủy không có ở đây, đây là không dám tới.

Mãng Thủy hôm nay vừa ra khỏi cửa đã nghe thú nhân nói chuyện ngày hôm qua, còn có mấy người chỉ trích nàng hôm qua nói dối.

Càng nghe càng tức giận, Mãng Thuỷ tức giận trở về sơn động, không chỉ có nàng không đi rừng cây, cũng không để cho mấy người bạn đời của nàng đi.

Các bạn đời hai mặt nhìn nhau, Mãng Thuỷ tính tìn.h nóng nảy, bọn họ không dám chọc nàng tức giận, nhưng không đi cũng không được. Lang Sâm đã sớm nói lần này hái đậu nành sẽ không chia cho tất cả thú nhân, chỉ có làm việc mới có thể phân được, nếu như mấy người bọn họ đều không đi làm, mùa lạnh ăn cái gì?

Cuối cùng, bạn đời đầu tiên của Mãng Thuỷ đứng l.ên và nói: "Không đi sẽ không được phân đậu nành, nếu ngươi không muốn đi, ta để cho bọn họ đi?"

Mãng Thủy duy nhất nghe một chút chính là lời của hắn, lúc này nhìn hai người bạn đời hắn chỉ, do dự trong nháy mắt vẫn đồng ý.

Bạn đời nhất th.ở phào nhẹ nhõm, vội vàng nháy mắt với hai đồng bạn.

Một thú nhân trong góc lạnh lùng nhìn Mãng Thủy tán tỉnh đệ nhất đồng tìn.h, ánh mắt tựa như ngậm hàn băng.

Mãng Thủy nói thú con vì ăn đậu nành mà không còn kia chính là con của hắn, con nối dõi của tộc bọn họ gian nan, Mãng Thủy có thể vì hắn sinh ra một con non khiến hắn rất cảm kíc.h, Mãng Thủy không vui nuôi hắn cũng không nói gì, chỉ là đem thú con thả vào động thú giao cho nội nuôi. Hắn thường xuyên đi xem thú non, nếu hắn không đủ thức ăn liền tự mình đi ra ngoài tìm cho thú non. Ở trong động thú thú non mấy năm cũng chưa từng bị đói, không nghĩ tới trước khi hóa hình được đón về sơn động, Mãng Thủy cư nhiên không cho thú non ăn cái gì, đoạn thời gian đó hắn ra ngoài chính là sợ thú con hóa hình thức ăn không đủ ăn mới đi tìm thức ăn, không nghĩ tới trở về chính là bộ dáng gầy trơ xương bị đói của bồi con, đừng nói hóa hình, bộ dáng này chính là đặt ở bình thường cũng là nuôi không sống được.

Thú con duy nhất của hắn, cư nhiên đã bị Mãng Thuỷ chà đạp như vậy mà không còn.

Sau đó thức ăn hắn mang đến, còn bị Mãng Thủy cho một thú con mà nàng thích nhất, trong lời nói đều là thú con của hắn không có Thần Thú che chở, đáng đời sống không lâu, đi làm bạn với Thần Thú vẫn là vinh hạnh của nó.

Ha, có vinh hạnh không?

Cô ta có muốn vinh hạnh này không?

Ánh mắt thú nhân dần dần sâu, thú non của hắn ta rời đi cô đơn biết bao, để cho A mỗ của nó đi làm bạn với nó hình như cũng không tệ.

Nhìn đám thú nhân thấp thỏm trước mặt, Lâm Tang lạnh nhạt mời thú vào.

Không sai biệt lắm đã đến hoàng hôn, mấy thú nhân đột nhiên tìm đến nàng xin lỗi, Lâm Tang mơ màng trong chớp mắt, sau đó liên tiếp có thú nhân đến, hiện tại những người này đã là nhóm thứ năm. Hoặc là không giúp cô nói chuyện cảm thấy rất xin lỗi, hoặc là nói xấu cô cảm thấy rất xấu hổ.

Vốn đám thú nhân đều rất sợ Tang không chấp nhận lời xin lỗi của bọn họ, nhưng đi vào trong sơn động, nhìn thấy một đám thú nhân đang phân công công việc, đều kinh hãi.

"Không phải ngươi không nói không được sao?" Cư nhiên đến sớm hơn nàng.

Một thú nhân nhìn đồng bạn đã làm việc trong sơn động, nghiến răng nghiến lợi.

Đồng bạn ngượng ngùng cười cười, trong lòng lại nghĩ Tang lợi hại đến mức nào cả bộ lạc đều biết, ai không tới chính là ngốc thú.

Mấy thú nhân vừa tới gia nhập hàng ngũ làm việc, xào nấu, giẫm đạp, rây mì...

Toàn bộ hang động tràn ngập niềm vui thu hoạch.

"Đậu nành sống không thể ăn, sau khi ăn sẽ đầu váng mắt hoa, nghiêm trọng còn có thể nôn ra, mọi người chú ý không nên làm sai." Lâm Tang suy nghĩ một chút, vớt l.ên một chén đậu nành đã xào xong, "Nếu như đã xào đậu nành ra mùi thơm như vậy liền có thể lấy ra khỏi nồi, đậu nành như vậy có thể ăn, nhưng bởi vì mùa lạnh không có cách nào để làm việc, vì vậy chúng ta ở trước mùa lạnh biến những thứ này thành mì đậu nành, đặt ở nơi khô để bảo quản, có thể làm mọi người ăn trong một thời gian dài."

Rốt cục nghe được lời giải thích đầy đủ về việc đậu nành ăn có thể chết người hay không, thú nhân không hẹn mà cùng th.ở phào nhẹ nhõm, cũng có tâm tư muốn biết cách ăn mì đậu nành.