Lúc này Tô Cẩn không đeo khẩu trang, người đàn ông hơi giật mình vì đây là lần đầu tiên anh thấy mặt cô.
Khuôn mặt cô gái này rất đẹp, là kiểu mặt trái xoan nhỏ nhắn, đường nét thanh tú, sạch sẽ thuần khiết, đặc biệt là đôi mắt đen láy long lanh kia, trông vô cùng tươi tắn lanh lợi.
Có điều...!làn da của cô...
Làn da cô gái này trắng nõn gần như trong suốt, không khỏe mạnh lắm.

Ánh đèn hành lang chiếu xuống khuôn mặt cô, có thể mơ hồ thấy gân xanh.
“Cô nên phơi nắng...” Đan Thần Huân không biết tình hình của cô, thuận miệng đề nghị.
“Đừng xen vào việc của người khác!” Tô Cẩn lấy khẩu trang ở trong túi đeo lên mặt trước, rồi mới lạnh lùng hỏi: “Anh có chuyện gì?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm khẩu trang trên mặt cô, nói: “Cô không lấy tiền sửa xe, vậy tôi sẽ mang xe đạp của cô đi sửa...”
Tô Cẩn cau mày, đây là lần đầu tiên cô thấy có người phiền đến thế.
“Anh thật sự chỉ muốn bồi thường tiền sửa xe cho tôi?” Cô đã không quan tâm mà anh ta còn cố chấp cái gì chứ?
“Không thì sao?” Người đàn ông đút một tay vào túi quần.
Tô Cẩn nhìn anh: “Lần đầu tiên gặp mặt, anh nghi ngờ báo cáo khám nghiệm tử thi, nghi ngờ năng lực của tôi.


Bây giờ nhiều lần yêu cầu bồi thường tiền sửa xe cho tôi, không phải có mục đích khác chứ?”
“Mục đích?” Đan Thần Huân nhướn mày: “Tôi có mục đích gì với cô chứ? Cô...”
Anh hơi dừng lại như đoán được suy nghĩ của cô, bật cười: “Cô tưởng...!tôi có hứng thú với cô? Muốn theo đuổi cô?”
Tô Cẩn im lặng nhìn nụ cười trên môi anh, dường như người đàn ông này đang mỉa mai.
“Pháp y Tô, tôi còn chưa thấy mặt cô, cô cảm thấy có khả năng đó không?”
Có nhướn mày, đôi mắt to thông minh hiện ra vẻ lạnh lùng: “Cảnh sát Đan, thích ảo tưởng là bản tính của phụ nữ, anh không làm phụ nữ...!thật đáng tiếc.”
Nói xong, cô đóng cửa lại.
Đan Thần Huân ngạc nhiên nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, anh không giận mà còn mỉm cười.
Cô là người đầu tiên nói anh giống phụ nữ!
Có bác sỹ pháp y này không chỉ kỳ quái mà suy nghĩ cũng rất kỳ quặc.
Thú vị, thú vị!
“Pháp y Tô, cứ coi như tôi có mục đích khác đi...!Tôi để tiền sửa xe ở bên ngoài...” Đan Thần Huân để tiền lại.

Nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa, Tô Cẩn lại mở cửa, trước cửa có một xấp tiền giấy một trăm, khoảng hơn mười nghìn.
Hào phóng như thế, đủ để mua một cái xe mới rồi.

Lương cảnh sát rất cao sao?
Tô Cẩn không muốn chạm vào đồ của người lạ, nhưng cô do dự một lát vẫn nhặt lên, ném trên bàn giải phẫu.
Cô đọc sách cả đêm, gần sáng mới đạp xe về nhà.
Mặt trời mùa hè xuất hiện rất sớm, ánh nắng mặt trời chiếu sáng khắp nơi trước khi cô kịp về nhà.

Dù Tô Cẩn đã đeo khẩu trang và đội mũ kín mít nhưng vẫn bị nổi mẩn đỏ, trên mặt, cánh tay và cổ, từng nốt mẩn đỏ trên làn da khiến người nhìn sợ hãi.
Lúc Diệp Ái Lạp gõ cửa, cô đang bôi thuốc mỡ, khắp người toàn là thuốc mỡ màu trắng, như đang đắp một lớp mặt nạ.
“Cậu sao thế? Có đàn ông đến gần cậu à?” Diệp Ái Lạp thấy cô liên tục gãi lên người, trên cánh tay nổi đầy mẩn đỏ đã bị gãi đến rách cả da.
Tô Cẩn không nói gì, chỉ chặn cô ấy ở ngoài cửa, rõ ràng không muốn cô ấy vào nhà.
“Không cho tớ vào à?” Diệp Ái Lạo vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
“Tôi không rảnh tiếp đón cậu.” Cô nói xong lại muốn đóng cửa.
Diệp Ái Lạp vội cản lại, mỉm cười lấy lòng: “Tớ không làm phiền cậu đâu, chỉ hỏi một câu thôi!”
Cả người Tô Cẩn ngứa ngáy không chịu nổi, vì muốn đuổi cô ấy đi, đành phải nói: “Cậu nói đi!”
Diệp Ái Lạp nghe vậy liền hăm hở: “Nghe nói đội trưởng tổ trọng án Tổng cục cảnh sát đang phụ trách vụ án giết người liên hoàn, cậu có biết anh ta không? Vị thám tử Sherlock kia có liên quan đến nhà họ Đan không?”