Trong phòng thực bừa bộn. Đồ đạc trên bàn rơi đầy đất, nhưng chăn lại được gấp gọn gàng. Trên giường không có người.
Phòng ở nông thôn cũng chỉ lớn có nhiêu đó, liếc mắt một cái đã thấy hết.
Ngôn Án cũng không ở trong phòng.
【Trong phòng không có ai, vậy Ngôn Án tiểu tỷ tỷ đi đâu?】
【Uầy, Ngôn Án này thật là không thích sạch sẽ. Trong phòng bừa bộn như vậy, tối hôm qua cô ấy phá nhà sao?】
【Không phải chứ, từ từ, sao tôi lại thấy dưới đất có... lông gà?】
【Tôi cũng thấy. Nói mới nhớ, mọi người có ai nhìn thấy con gà ở dưới lầu không?
【Không có, chuyện gì xảy ra thế, tối qua Ngôn Án mang gà vào phòng hả?】
Kỳ Duyên dừng một chút, liếc mắt một cái liền thấy chanh và mướp đắng trên mặt đất.
Hắn mở hẳn cửa ra, đi vào, đến trước quả chanh và quả mướp đắng, ngồi xổm xuống.
Trong lòng Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc sợ muốn chết, nỗ lực kiềm chế bản thân không được động đậy. Nhưng mà càng kiềm chế thì càng không nhịn được muốn động. Kỳ quái là, ở trước mặt chú này, các bé muốn động cũng không động được, cứ như bị áp chế tuyệt đối vậy.
Nói ra thì hai đứa bé cũng rất uất ức. Mẹ đi tiễn gà trống xong thì vẫn chưa về ngay, có lẽ là đi đâu chơi rồi, quên mất hai bé.
Suốt ba năm nay, loại chuyện này cũng thường xuyên xảy ra. Hai đứa đã sớm quen.
Vì thế, hai bé ngủ một giấc dậy, mười phút trước đã gấp chăn, sửa sang lại giường đệm, định xuống đất dọn dẹp đồ đạc thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Hai đứa sợ đến mức lập tức biến về bản thể.
Sao lại là cái chú người xấu này nữa! Bây giờ mẹ không ở đây, hai bé chẳng lẽ lại dê vào miệng cọp sao?!
Hai đứa tuyệt vọng nghĩ, bị Kỳ Duyên nhặt lên, vô lực phản kháng.
Kỳ Duyên nhìn quả chanh và quả mướp đắng nhỏ hơn cả chanh và mướp đắng bình thường, khẽ lắc lắc đầu.
Hôm qua thì có vẻ để ý như vậy, mang về rồi liền ném tuỳ tiện dưới đất thế này sao?
Hắn nhìn thoáng qua khắp phòng, tiện tay đặt chanh và mướp đắng lên trên bàn, sau đó rời khỏi phòng.
Người dưới lầu nhìn thấy hắn, bất giác đứng dậy khỏi bàn: "Kỳ lão sư, Ngôn Án dậy chưa?"
Kỳ Duyên nói: "Cô ấy không ở trong phòng."
Giang Thiên kỳ quái nói: "Vậy sáng sớm chị Ngôn Án đi đâu chứ?"
Ôn Dạng cười nói tiếp, vẻ mặt quan tâm: "Đúng vậy, sao sáng sớm ra cửa mà không nói với chúng ta một tiếng nào, làm chúng ta lo lắng?"
Những lời này lập tức khơi dây sự đồng tình của cư dân mạng.
【Đúng thế, càng hiểu Ngôn Án này thì càng thấy cô ta không phải đèn cạn dầu. Mới qua có một ngày đã mê hoặc Kỳ Duyên choáng váng đầu óc, chủ động đi gọi cô ta dậy!】
【Cô ta cũng quá là diễn tinh rồi đấy. Mới sáng sớm đã không thấy, tối hôm qua chắc cũng là muốn khiến mọi người chú ý chứ gì!】
【Quả nhiên là tâm cơ kỹ nữ. Tôi nghĩ chắc là hậu trường lớn đây mà. Nếu không, suất tham gia chương trình tốt như vậy, làm sao mà rơi xuống một người mới như cô ta được? 】
Kỷ Lan đột nhiên nói: "Ấy, chắc là cô ấy đi ôm gà trống ra ngoài."
Mọi người lập tức nhìn về phía chị, ngoại trừ Kỳ Duyên.
Sắc mặt Kỷ Lan có chút phiền chán: "Sáng nay mọi người không nghe thấy sao? Mới 5 giờ rạng sáng, gà trống trong phòng cô ấy gáy ầm ĩ, cũng không biết cô ấy đang làm cái gì nữa."
Ôn Dạng nhẹ nhàng cầm đũa lên: "Bảo sao em cứ nghĩ mới sáng ngày ra mà lại tìm không thấy gà trống. Em còn đang định cho nó chút đồ ăn."
Giang Thiên có chút ngờ nghệch: "Vì sao chị Ngôn Án lại đem gà về phòng?"
Kỳ Duyên liếc mắt nhìn mọi người một cái, bình tĩnh trần thuật một sự thật: "Cô ấy sợ ngủ một mình."
Mọi người: "???"
【Mẹ nó, Ngôn Án này đúng là diễn tinh bạch liên hoa. Nước đi liên miên không nghỉ, hại Lan tỷ nhà tôi ngủ không ngon! Cô ta có thể cút đi được không?】
【Không... từ từ đã, làm sao Duyên Đế biết Ngôn Án sợ ngủ một mình? Ai mới nói Ngôn Án có ô dù đâu, ô dù này không phải là Duyên Đế đấy chứ? Cô ta là tình nhân ngầm của Duyên Đế, xong Duyên Đế vì bạn gái nên đặc biệt đi tham gia chương trình?】
【Ai mẹ nó nói hươu nói vượn cái gì ở đây vậy? Tình nhân mẹ mày chứ. Duyên Đế độc thân, không có bạn gái, đừng có mà ăn không nói có!】
【Hình như có năm nào tôi nghe được cái drama, nói Duyên Đế có một người vợ cũ thì phải.】
【Vợ cũ em gái mày ấy! Duyên Đế bạn gái cũ còn không có, cảm ơn!】
Khu bình luận mắng chửi loạn cả lên, chướng khí mù mịt.
Ngay lúc này, Ngôn Án đột nhiên vọt vào giữa màn ảnh.
Cô chạy thục mạng, giữa mùa hè, mồ hôi vã ra như tắm. Tóc chưa chải, lộn xộn như tổ quạ. Trên quần áo dính đầy bùn đất, cành lá, trông thật là lôi thôi.
Ngôn Án chạy vào đại sảnh, tay vịn cửa, nhìn mọi người trước bàn ăn, thở gấp xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi quên mất thời gian!"
Cô không cẩn thận ngủ quên mất. Cái hồ kia nằm quá thoải mái.
Tuy rằng sau khi trời sáng, nhiệt độ tăng cao nhưng ở dưới là hồ nước mát lạnh, đối với cô mà nói thì vẫn thoải mái như cũ.
Nếu không phải mặt trời quá chói, chắc bây giờ cô vẫn còn chưa dậy.
Quả nhiên, cái giường chính là nấm mồ của thanh xuân, là chướng ngại vật trên con đường kiếm tiền của cô!
Ôn Dạng cong cong khoé môi, hữu hảo nói: "Cô đi đâu vậy? Sao lại thành ra thế này?"
Ngôn Án chớp chớp mắt: "Tôi đi thả gà trống, sau đó đi dạo xung quanh, nhất thời không nắm được thời gian, thật sự thật sự xin lỗi."
Nói xong, cô còn chắp tay trước ngực, đôi mắt vô cùng linh động.
Trước màn hình, không ít cư dân mạng không khỏi ngỡ ngàng.
Ngôn Án tuy là người mới nhưng trên màn ảnh tràn đầy linh khí, thật sự là toả sáng trước mắt người khác.
So với hai nữ minh tinh khác, thậm chí cô còn hơn một chút.
Đối diện với gương mặt thuần khiết tự nhiên này và đôi mắt trong veo kia, hầu hết mọi người đều khó mà sinh ra ác cảm.
Chẳng qua trong khu bình luận anti-fans quá nhiều, những người khác khó mà ra mặt giải thích, nhưng những hạt mầm hảo cảm đã lặng lẽ được gieo xuống.
Ôn Dạng sửa sửa tóc mái của mình: "Vậy sao? Thế thì cô đi dạo hơi lâu rồi đấy, mau tới ăn sáng đi, chúng tôi đã chờ cô một lúc lâu rồi."
Những lời này nghe thì đầy sự quan tâm nhưng thật ra từng chữ đều giấu huyền cơ. Hơn nữa, Ôn Dạng là nói cho mọi người đang xem nghe.
Quả nhiên, khu bình luận lại quần nhau thành một mảnh.
Ngôn Án không biết điều đó, tâm tình cô còn rất tốt, đi về phía bàn ăn: "Được, cảm ơn."
Kỳ Duyên nhìn đầu tóc lộn xộn của cô và một thân toàn mồ hôi. Bị mồ hôi dính vào, áo đã dần trở nên trong suốt.
Hắn khẽ lắc cốc nước trong tay khiến nước trong cốc đong đưa theo động tác của hắn, nhàn nhạt nói: "Đi thay quần áo trước đi."
Chân Ngôn Án cứng lại, sờ sờ đầu mình: "À."
Chờ sau khi Ngôn Án nghe Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc tố khổ, thay xong quần án đi xuống lầu thì Lương Bạch Vũ cũng đã xuống.
Sáu người cùng ăn sáng, bắt đầu một ngày ghi hình mới.
Làm việc nhà nông, chuẩn bị cơm trưa, nghỉ trưa. Buổi chiều thì chơi trò chơi, sau đó bận rộn bữa tối.
Một ngày trôi qua, đến 9 giờ kết thúc ghi hình, mọi người đều mệt rã rời.
Ngôn Án về phòng được một lúc thì nhận được tin từ Lương Bạch Vũ.
Ku ku ku: Nhắc cậu một tiếng, lúc này đừng có lên mạng.
Án Án rất cần tiền: Vì sao vậy?
Ku ku ku: Chúc mừng cậu, cậu bị mắng.
Án Án rất cần tiền:! Vì sao lại mắng tớ?
Ku ku ku: Cộng đồng mạng mắng chửi ai thì làm gì cần lý do?
Án Án rất cần tiền: Ồ, vậy có phải chứng minh rằng tớ sắp hot không? Trước kia cậu nói với tớ là minh tinh mà bị mắng có nghĩa là sắp hot lên ấy [xoay quanh.jpg]
Ku ku ku: Cũng không khác lắm
Án Án rất cần tiền:! Vậy cứ mắng chửi đi! [ngẩng đầu ưỡn ngực.jpg]
Ku ku ku:...... Vì tiền, ngay cả thanh danh cậu cũng không cần sao?
Án Án rất cần tiền: Không phải cũng là vì tớ hết cách rồi sao? Không có tiền thì con tớ sao nảy mầm được?
Ku ku ku: Cũng phải
Ngôn Án vừa định tiếp tục trả lời tin nhắn thì lại có tin nhắn đến.
Y: Đừng lên mạng
Án Án rất gần tiền: À, được, là bởi vì có người mắng tôi sao?
Y: Em thấy rồi?
Án Án rất cần tiền: Không phải, là bạn tôi nói cho tôi!
Y: Đừng xem
Án Án rất cần tiền: Được, tôi không xem [phát ngốc.jpg]
Một tiếng sau, gần 11 giờ đêm, Ngôn Án đang chuẩn bị mang theo chanh và mướp đắng đi ngủ ở biệt thự ngàn sao bên hồ thì di động lại có chuông báo tin nhắn.
Y: Giờ thì có thể
Ngôn Án khó hiểu, vừa định hỏi cho rõ thì Lương Bạch Vũ cũng nhắn tin đến.
Ku ku ku: Bạn mình ơi, trên mạng đột nhiên không thấy mấy bình luận mắng cậu nữa