Những người xung quanh đều tinh ý nhận ra quan hệ giữa Phó Đình Viễn và Du Ân không đơn giản, nhưng không ai dám nói thêm gì.

Tô Ngưng ầm ĩ một hồi thì lùi về phía sau, dáng vẻ ăn dưa xem kịch đứng ở một bên thưởng thức biểu cảm của Phó Đình Viễn khi bị Du Ân liên tục từ chối, cả biểu cảm đặc sắc của Phó Thiến Thiến.

Cô ta trơ mắt nhìn anh trai xum xoe trước mặt vợ cũ, mà cô vợ cũ đó lại là người mà trước đây cô ta bắt nạt khinh thường, trong lòng Phó Thiến Thiến chắc chắn không dễ chịu gì.

Cuối cùng Trang Ân Tri đứng ở một bên nhẹ giọng đề nghị với Du Ân: "Du Ân à, cũng nên đến bệnh viện khám đi.

"
Du Ân khó xử: "Tiền bối, tôi còn có vài vấn đề muốn hỏi! "
Trang Ân Tri là một biên kịch cấp S nổi tiếng, bình thường rất bận, khó khăn lắm Du Ân mới có được một cơ hội gặp mặt Trang Ân Tri, hoàn toàn không muốn đi một chút nào.


Trang Ân Tri an ủi cô: "Không sao đâu, cứ đến bệnh viện trước đi, chúng ta hẹn bữa khác gặp nhau.

"
Quan hệ giữa Du Ân và Trang Ân Tri tốt như vậy khiến Phó Thiến Thiến ngạc nhiên.

Du Ân là cái thá gì chứ? Vậy mà muốn làm quen Trang Ân Tri ư?
Trang Ân Tri có tiếng kiêu ngạo, tài hoa hơn người, là cây đại thụ trong giới biên kịch, rất nhiều người muốn Trang Ân Tri hỗ trợ chỉ dẫn đều bị từ chối.

Du Ân lại gọi Trang Ân Tri là tiền bối, chẳng lẽ Du Ân là biên kịch sao?
Du Ân nghe theo Trang Ân Tri, nếu Trang Ân Tri đã nói như vậy rồi, cô đành thỏa hiệp quay người rời đi, Phó Đình Viễn nhíu mày đi theo.

"Anh!!!"
Phó Thiến Thiến nhìn thấy một màn này làm cho tức giận mà la lên, cô ta vốn cho rằng anh trai tới đúng lúc có thể thay cô ta trả thù Du Ân, không ngờ anh lại ép buộc cô ta xin lỗi Du Ân, đã thể còn phạt ở nhà kiểm điểm nữa.

Làm cho cô ta sắp tức điên lên rồi.

Trang Ân Tri liếc nhìn Phó Thiến Thiên đang ầm ĩ không thôi, không nhịn được mà nói: “Cô Phó, đến nay tôi luôn biết, tiền có thể mua được tình yêu, có thể mua được bất kỳ thứ gì trên đời, nhưng có một cái không thể nào mua được.


“Chính là giáo dục.

” Trang Ân Tri quẳng cho Phó Thiên Thiến bốn chữ xong thì kêu Tô Ngưng rời đi.


( Thâm ????)
Trang Ân Tri bóng gió là Phó Thiến Thiến không có giáo dục, mặt của Phó Thiến Thiến lúc đỏ lúc xanh, xấu hổ che mặt quay người chạy đi.

Mà cái người bạn trai kia của cô ta đứng đằng sau xem hết màn này lặng lẽ đi, người đã bị biên kịch Trang Ân Tri mắng, anh ta cũng không muốn dính líu nữa.

Trong giới này, nhà sản xuất có tiền là đỉnh Kim Tự Tháp, nhưng cây đại thụ của giới biên kịch Trang Ân Tri, cũng coi là một nửa đỉnh Kim Tự Tháp.

Nếu như anh ta vẫn còn muốn tiếp tục làm việc trong giới này, thì phải tránh xa Phó Thiến Thiến ra.

Du Ân và Phó Đình Viễn một trước một sau đi ra khỏi đoàn làm phim, xe Phó Đình Viễn dừng một bên.

Du Ân không lên xe, mà đứng lại bên cạnh xe, nói với Phó Đình Viễn: “ Phó tổng,nếu vở kịch không nuông chiều em gái vì nghĩa của anh nếu đã diễn xong rồi thì để tôi tự đến bệnh viện cũng được.



Bàn tay đang mở cửa xe của Phó Đình Viễn khựng lại, một ngọn lửa bùng cháy nơi đáy lòng.

Anh nặng nề đóng cửa xe, quay đầu nhìn cô, nghiến răng hỏi: “Cô cảm thấy tôi dạy dỗ Thiến Thiến là đang diễn kịch cho người khác xem?”
Du Ân nhàn nhạt hỏi lại: “Chẳng lẽ lời tôi không đúng sao? Phó Thiến Thiến làm loạn đến mức đó rồi, nếu anh còn bênh vực cô ta thì không phải tuyên bố cho người ngoài biết rằng giáo dục của nhà họ Phó các người không tốt à?”
Đây là lí do duy nhất Du Ân nghĩ đến, hôm nay Phó Đình Viễn vì cô mà ra mặt phạt Phó Thiến Thiến thật ra cũng chỉ vì mặt mũi của nhà họ Phó.

Nếu không vì lí do đó thì sao anh phải làm vậy?
Nếu lúc còn là vợ chồng chưa từng quan tâm sống chết của cô thì bây giờ đã ly hôn sao có thể quan tâm?
Phó Đình Viễn mím môi, suýt chút bị cái cô tự cho mình là đúng này làm cho ngất xỉu.

.