Hôn lên môi cô

*

Thương Nguyệt kêu a a vài tiếng, vươn tay đẩy một bụi cây sang một bên.

Cô nhìn thấy một vết xước trên thân cây.

Vân Khê cười nói: "Thì ra ở đây có vết xước, rất thông minh."

Thương Nguyệt: "A a."

Vân Khê nhảy xuống lưng Thương Nguyệt, chậm rãi tiếp cận hố bùn.

Nhìn kỹ hơn, một mảng lớn cành lá đặt trên hố đổ sụp xuống.

Vân Khê ngạc nhiên nhìn ra ngoài, thấy dưới đáy hố có một con lợn rừng màu đen: "A a, lợn, lợn, lợn! Có lợn! Có lợn!" Cô nắm tay Thương Nguyệt, kích động kêu lên.

Đây là lần đầu tiên cô săn được một con thú hoang lớn.

Hai chân sau của lợn rừng dường như bị què, nằm bất động dưới đáy hố. Con lợn rừng này tuy không lớn bằng con lợn rừng mà Thương Nguyệt săn được trước đó, nhưng cũng không thể coi là lợn con, dài khoảng 50cm, khi thấy có người lạ đến gần thì hú lên, móng trước cào cào vào bức tường bùn, nhưng không thể leo lên được.

Thương Nguyệt đi theo nhìn xuống đáy hố, nhìn thấy cảnh này, nàng nhận ra hôm qua Vân Khê đặt những thứ này không phải để mua vui, mà giống như khi nàng bỏ thịt cá vào hang để bẫy chim khổng lồ vào mùa đông, nó cũng là một kiểu săn bắn.

Vân Khê hưng phấn đi đi lại lại trên hố, đang nghĩ cách đuổi con lợn rừng ra ngoài.

Cô ném một số loại thảo mộc đã làm mình tê liệt ngày hôm qua vào hố bùn.

Con lợn rừng đã đói suốt đêm, có thể sẽ ăn lá cỏ bất cứ khi nào nhìn thấy chúng.

Kết quả là nó không ăn.

Vân Khê gãi gãi đầu.

Không ăn thì không ăn vậy. Nếu nó ăn rồi tê dại thật, cô sẽ phải lo lắng ăn thịt nó có bị trúng độc nữa hay không.

Có lẽ động vật trong tự nhiên có bản năng tìm kiếm ưu điểm và tránh nhược điểm, đặc biệt là động vật ăn cỏ, chúng biết rõ loại cỏ, lá nào chúng có thể ăn và loại nào không thể ăn.

Vân Khê nghĩ nghĩ lại nhớ đến sợi dây trong giỏ. Cô làm một sợi dây thòng lọng, kéo căng xuống, quấn quanh cổ lợn rừng.

Cô cắt thêm vài sợi dây leo làm thành thòng lọng rồi tìm đủ mọi cách để buộc vào chân lợn rừng.

Sợi dây và đầu kia của dây leo tự nhiên được giao vào tay Thương Nguyệt, để Thương Nguyệt dùng hết sức kéo lên.

Trong tương lai, nếu Thương Nguyệt không có ở đây, cô sẽ một mình nghĩ cách dắt con lợn rừng lên.

Có lẽ trong tương lai cô có thể đào được vài cái hố nông trong rừng.


Hố ba mét quá sâu, lợn rừng cỡ này không thể trèo lên độ cao hai mét.

Còn những con lợn rừng có thể cao tới hai mét thì không nằm trong tầm săn mồi của cô.

Bởi vì cô căn bản không thể kéo nó đi, trừ khi Thương Nguyệt ở bên cạnh cô.

Cô và Thương Nguyệt nắm lấy sợi dây và đầu kia của dây leo, dùng sức kéo con lợn rừng lên từ đáy hố.

Dây rơm đứt nửa chừng, dây leo tương đối chắc chắn và bền bỉ.

Đương nhiên, chủ yếu là đóng góp của Thương Nguyệt.

Sức mạnh nhỏ bé của Vân Khê là không đáng kể.

Sau khi con lợn rừng bị kéo lên, nó xòe móng cố gắng trốn thoát, Thương Nguyệt vung đuôi đánh vào đầu con lợn rừng, sau đó quấn đuôi quanh cổ nó, chuẩn bị bóp cổ nó.

Cuối cùng, con lợn rừng bị ngạt thở mà chết.

Vân Khê vốn định dùng rìu đá giết nó, nhưng lại lo sẽ lãng phí máu lợn.

Bây giờ cô không còn phải lo lắng về việc ngạt thở đến chết nữa, kéo nó về rồi lấy máu.

Hôm nay cô có thể nấu một nồi tiết canh và uống.

Với sự kết hợp này, Vân Khê cảm thấy rằng mình và Thương Nguyệt có thể được hưởng lợi nhiều nhất từ ​​​​việc cùng nhau đi săn trong tương lai.

Cô chịu trách nhiệm đặt bẫy để bắt con mồi, và Thương Nguyệt chịu trách nhiệm siết cổ. Hoặc có thể cô, một con người, bị dùng làm mồi nhử, trong khi Thương Nguyệt trốn sang một bên để phục kích. Nếu gặp nguy hiểm, cả hai có thể chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau tiêu diệt nó giống như lần trước họ gặp phải một con trăn.

Nhưng điều kiện tiên quyết là Vân Khê có thể tự bảo vệ tốt bản thân, có năng lực săn bắn nhất định, cho dù không có Thương Nguyệt ở bên cạnh, cô cũng có thể độc lập kiếm thức ăn.

Bằng không, nếu còn cần phải dựa vào Thương Nguyệt, thậm chí sẽ làm liên lụy đến Thương Nguyệt.

Dựa vào điều gì đó thực ra là một điều tốt, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với người mà cô dựa vào, cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Những trải nghiệm trong quá khứ cũng khiến cô ít sẵn sàng dựa dẫm vào người khác.

Trước tiên, cô phải tạo cho mình khả năng kiếm thức ăn một cách độc lập, sau đó học cách hợp tác để có được khả năng đôi bên cùng có lợi sau khi trở nên độc lập.

*

Một tay Thương Nguyệt kéo con lợn rừng, một tay ôm Vân Khê từ phía sau, quay trở lại cửa hang.

Sau khi đến nơi, Thương Nguyệt kiệt sức nằm xuống tảng đá lớn giữa suối, ngâm đuôi trong dòng suối lắc lư trái phải để lấy lại sức.

Vân Khê tự giác tiếp nhận nhiệm vụ xử lý đồ ăn.


Da lợn rừng dày nên cô dùng dao quân đội và dao đá làm từ hắc thạch.

Cô đã nghiên cứu giải phẫu và từng chứng kiến ​​người lớn giết lợn trong các lễ hội ở nông thôn. Trong sáu tháng qua, cô đã xử lý và giết mổ nhiều loại động vật hoang dã nên có kinh nghiệm phong phú.

Bước đầu tiên khi giết lợn là lấy máu, thịt không lấy máu sẽ dễ bị thối rữa, sau khi con mồi chết, quá trình lưu thông máu trong cơ thể sẽ ngừng lại, máu trong cơ thể sẽ chảy xuống và tích tụ trên biểu bì do trọng lực, tạo nên vết máu bầm đỏ sậm hoặc thậm chí là đỏ tím.

Giống như những vết xác chết được hình thành sau khi con người chết.

Động mạch cổ của lợn rừng bị đứt, máu trong phút chốc chảy ra đầm đìa, Vân Khê lấy một cái hộp làm bằng vỏ cây, đổ đầy hai hộp huyết lợn, định nấu chín rồi uống.

Nếu ở nông thôn, tiết lợn sẽ được hứng vào chậu nhôm lớn. Sau khi huyết lợn đông lại, nấu cùng với nội tạng lợn đã cắt nhỏ, thêm một ít rau lá xanh, gừng, hành, tỏi là nồi canh nội tạng lợn đã sẵn sàng.

Khi còn nhỏ, cô chỉ có thể uống nó vào dịp Tết Nguyên đán.

Trong những tháng mùa đông lạnh giá, uống một bát tiết canh và nội tạng lợn nóng hổi với hương thơm đậm đà sẽ làm ấm cả cơ thể.

Đáng tiếc bình chứa ở nơi này không nhiều, khẩu vị của cô và Thương Nguyệt cũng không lớn, nấu không quá nhiều huyết heo để uống.

Sau khi nhét đầy hai hộp vỏ cây, Vân Khê đem toàn bộ máu còn lại đổ xuống sông.

Tốt nhất nên xử lý loài động vật lớn này ở gần sông. Dòng sông có thể rửa sạch một số mùi máu, sẽ không dễ dàng thu hút những kẻ săn mồi khác đến môi trường sống của cô.

Sau khi lấy máu, lợn sẽ được thực hiện quá trình làm bỏng, cạo lông rồi mổ bụng.

Để mổ xẻ hoàn toàn một con lợn, thực ra cần phải sử dụng rất nhiều loại dao, nếu cô sống ở nông thôn, gia đình giết lợn sẽ nhờ vài cao thủ mạnh mẽ đến hỗ trợ giết mổ.

Vân Khê mất nửa ngày mới cắt được một miếng thịt.

Bậc thầy người cá mạnh mẽ duy nhất ở đây không thích việc những chiếc vảy xinh đẹp của mình cọ xát với đất rừng và lá khô. Nàng đang ngâm mình trong nước, ôm đuôi và cọ rửa.

Vân Khê lau mồ hôi trên trán, nhìn xung quanh, nhặt một vỏ gai ném cho Thương Nguyệt: "Dùng cái này cọ đi."

Thương Nguyệt cầm lấy, dùng vỏ gai chà sạch lớp vảy dày.

Những chiếc vảy cá màu xanh đậm mở ra đóng lại, phản chiếu ánh sáng chói lóa dưới ánh mặt trời.

Vân Khê nghĩ thầm, Thương Nguyệt thích tắm như vậy, sao không làm cho nàng một cục xà phòng?

Xem như là một món quà nhỏ đi.

Tuyến tụy của lợn có thể dùng để làm xà phòng nên Vân Khê đã đặc biệt lưu giữ nó.

Loại lợn rừng này đủ cho cả hai ăn vài ngày, nhưng nếu không sấy khô và bảo quản, với nhiệt độ hiện tại, rất có thể nó sẽ hỏng vào ngày mốt.


Thương Nguyệt kén ăn chỉ ăn thịt tươi, có lẽ tối mai sẽ không muốn ăn.

Vân Khê thầm suy nghĩ đủ loại cách chế biến thịt lợn rừng, dự định sẽ thử hết các cách để tìm ra món ngon nhất.

Đầu tiên, cắt thịt thành từng lát rồi nướng trên phiến đá, những lát thịt ba chỉ nướng được gói trong lớp rau lá xanh vừa ăn rồi ăn.

Đây là cách ăn yêu thích của Thương Nguyệt.

Tiếp theo, nấu súp thịt lợn.

Trước khi nấu nước dùng, trước tiên Vân Khê nấu một nồi canh nội tạng lợn, trong đó có tiết lợn, gan lợn, phổi lợn và tim lợn, đều là nguyên liệu cực kỳ tươi ngon nên không có mùi nồng, vị thơm ngon và ngọt.

Thay vì hành, gừng và tỏi, Vân Khê sử dụng một số loại hoa và lá cay làm gia vị.

Thương Nguyệt ăn canh không muối, còn Vân Khê lại thêm một ít wakame để bổ sung vị mặn.

Súp thịt lợn được làm theo cách tương tự.

Chỉ là hương vị của thịt lợn rừng cứng và dai hơn thịt lợn ở thế giới con người, mùi vị cũng nặng hơn.

Thương Nguyệt không thích món súp có thêm gia vị, thích món súp thịt lợn có mùi tanh nồng hơn.

Nếu có nồi, Vân Khê cũng nhất định phải hầm một nồi canh sườn và hạt dẻ.

Hạt dẻ hái vào mùa thu đã ăn hết, không có trái rừng nào dồi dào như mùa hè và mùa thu, hiện tại thức ăn của cả hai thực ra có chút đơn giản, ngoài thịt ra còn có rau dại và lá cây.

Phương pháp nấu ăn luôn tương đối đơn giản, có thể nướng hoặc luộc.

Vì những chiếc nồi làm từ vỏ lá chỉ dùng một lần nên Vân Khê không muốn nấu chúng thường xuyên.

*

Từ làm việc từ sáng đến tối, cả hai ăn vài bữa cho đến khi bụng tròn và phình ra.

Vân Khê cảm thấy hương vị đồ ăn hôm nay đặc biệt thơm ngon.

Cách nấu ăn ngày nào cũng khá giống nhau, có lẽ vì đồ ăn hôm nay là con mồi cô tự bắt được nên cô nghĩ nó ngon hơn.

Một số hiệu ứng tâm lý kỳ lạ.

Nhìn thấy Vân Khê mệt mỏi nằm trên đá không chịu cử động, Thương Nguyệt mới có ý thức đi dọn dẹp sau khi ăn xong.

Nàng làm theo tấm gương của Vân Khê, đầu tiên rắc một lớp tro thực vật lên phiến đá nướng thịt, sau đó dùng vỏ gai quét sạch, rồi rửa sạch dưới sông.

Sau khi làm sạch xong, đặt lại vào bếp bùn và dựng nghiêng trên tường để nước thoát ra tự nhiên.

Sau đó rửa sạch bàn đá, rửa sạch những chiếc vỏ lớn đựng súp.

Vân Khê nằm trên đá nhìn nàng tiên cá bên bờ sông chăm chỉ rửa nồi, vỏ sò, đuôi đung đưa qua lại, giống như tâm trạng đang rất tốt.

Làm việc nhà cũng có thể vui vẻ như vậy.


Nàng rất dễ vui.

Giống như chưa bao giờ tỏ ra không vui.

Dù sống biệt lập, dù không có người thân bên cạnh, nàng vẫn có thể tận hưởng và chăm sóc bản thân thật tốt từ trong ra ngoài.

Một vài lần duy nhất nàng rơi nước mắt đều là vì bị Vân Khê từ chối hoặc do Vân Khê bị thương.

Tâm trạng của Vân Khê bỗng trở nên rất mềm mại.

Cô cảm thấy Thương Nguyệt thật sự rất đáng yêu, đáng yêu đến mức muốn ôm nàng tiên cá vào lòng xoa đầu.

Nỗi sợ hãi, ghê tởm, buồn nôn và khó chịu trong lòng đã biến mất từ ​​lâu.

Khi mặt trời lặn, Vân Khê nhìn phía chân trời màu hoàng hôn, nhìn nàng tiên cá bận rộn trong ánh hoàng hôn, trong lòng cảm thấy thật sự ấm áp.

Sống cùng nhau như thế này có vẻ tốt.

Ngoại trừ chiếc đuôi đó ra, Thương Nguyệt gần giống như con người, trên thực tế, tính cách của nàng vượt qua hầu hết con người.

Nàng dịu dàng, săn sóc, ân cần và xinh đẹp đến mức trông như một nhân vật chỉ có trong truyện cổ tích.

Đồng hành cùng nàng tiên cá ngày đêm như vậy, những quan niệm không thuộc chủng tộc trong lòng Vân Khê dần bị loại bỏ.

Giây tiếp theo, một sinh vật giống thằn lằn bò trên tảng đá ven sông, Thương Nguyệt không thèm quay đầu lại, hất đuôi một tiếng "bụp", gi ết chết con bò sát đó.

Nhìn thấy chiếc đuôi to dài ba thước kia dễ dàng gi ết chết một con vật, Vân Khê nao núng, lập tức trục xuất mọi ý nghĩ nguy hiểm trước đó ra khỏi đầu.

Làm sao có thể có ảo tưởng về "sự ấm áp" và "thật vui khi được ở bên nhau"?

Con người là con người, tiên cá là tiên cá, cô cảm thấy mình không thể chấp nhận chuyện tình cảm xuyên loài, thậm chí còn không thể tưởng tượng được cảnh mình thân mật với tiên cá.

Nhưng cô không cần tưởng tượng. Cùng ngày đêm đó, Thương Nguyệt lại động d*c.

Lần này, nàng không lăn lộn trên mặt đất để thu hút sự chú ý của Vân Khê, cũng không dùng vây đuôi vỗ vào bụng dưới và bắp chân của Vân Khê, chờ đợi phản ứng của Vân Khê nữa. Đuôi nàng bắt chước động tác giao phối của rắn, trực tiếp quấn quanh hai chân Vân Khê.

Ban ngày, khi giao phối, những con khỉ trên cây sẽ hôn môi, Thương Nguyệt cũng bắt chước, chồm tới hôn môi Vân Khê.

Vân Khê trừng lớn hai mắt.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Khê: Tôi không nghĩ mình có thể chấp nhận chuyện tình xuyên giống loài.

Tác giả: Tôi không cần cô nghĩ, tôi muốn tôi cảm thấy cô có thể tiếp nhận, tự tin tiếp nhận, dũng cảm tiếp nhận.

Nhật ký nàng tiên cá: Hoá ra những lúc như thế này ngoài việc xoa má ngửi mùi còn có thể hôn...

-------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.