Mộc Vãn Tình cũng ngồi vào, hai mẹ con ngồi vừa vặn, không gian không có quá chật chội.

Nàng cầm lấy một miếng bánh nướng rồi ngửi mùi, nhưng không chạm vào.

"Đến lúc đó chúng ta lại mua thêm mấy cái chăn trải ở phía dưới, sẽ giảm bớt cảm giác xóc nảy, còn có thể muốn ngủ liền ngủ, lại lợp một lớp vải dầu bao trùm trên đó, mưa cũng không sợ."

Bọn họ phải chạy tới Lương Thành trước tháng ba, mùa thu đến mùa xuân, càng đi về phía tây bắc sẽ càng rét lạnh, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ trước.

"Cũng phải chuẩn bị đồ mùa đông, mua thêm mấy bộ quần áo."

Nàng cần bạc, đã có!

Nàng cần phương tiện di chuyển, đã có!

Lại chuẩn bị thêm đầy đủ các loại vật tư, như vậy hành trình này sẽ không còn quá gian khổ. Chỉ không biết liệu có đủ bạc hay không?

Về phần hai ca ca lui hôn để đổi lấy vật tư, không biết có thể thành hay không.

Nàng đã quen với chuyện nắm mọi quyền chủ động trong tay, không thể trông cậy vào người khác.

Nghe nàng an bài từng chuyện một, mọi người nhị phòng vốn đang hoảng loạn cũng đều bình tĩnh lại.

Bất tri bất giác, nàng đã trở tâm phúc của nhị phòng.

Mộc Nhị phu nhân cười cắt lời, "Ta biết làm y phục, giá mua y phục ở ngoài đều đắt hơn gấp mấy lần. Tiền của chúng ta cũng không nhiều, phải tính toán cẩn thận, thời điểm đến nơi rồi cũng phải dùng tới bạc để an bài."

Hiện tại để nàng ngồi trong xe la may y phục cũng không phải là chuyện khó khăn.

Mộc Vãn Tình cảm thấy phương án này khả thi, "Vậy mẫu thân ngài làm cho cả nhà mấy bộ quần áo, lại làm thêm nhiều giày một chút, chuyến đi này chúng ta nhất định sẽ tiêu hao khá nhiều giày."

Xe la không lớn, hai người trong xe ngồi, cần một người lái xe, hai người còn lại phải đi bộ, vậy thì phải thay phiên nhau.

"Lại mua thêm chút gạo và mì, có lò gạch đỏ này, ta có thể làm chút món ăn đơn giản."

Ánh mắt mọi người đều sáng lên, Mộc Tử Ngang hưng phấn gật đầu, "Tốt lắm, ta còn muốn ăn thêm cơm trứng chiên."

"Được." Mộc Vãn Tình biết nấu rất nhiều món, đồ ăn chính hay đồ ăn vặt gì đó, nàng đều biết khá nhiều.

Kiếp trước, nàng không chơi game, không theo đuổi idol, không thích đi dạo phố, ngoại trừ học tập, sở thích lớn nhất chính là nấu ăn, khói lửa nhân gian có thể trấn an sự cô tịch trong lòng nàng.

Mỗi khi ông nội vẻ mặt hạnh phúc thưởng thức món ăn do chính tay nàng nấu, nàng liền cảm thấy rất thỏa mãn.

Bởi vì đặc thù công việc của ông nội, từ nhỏ nàng đã có thể tự do ra vào khách sạn nước ngoài.

Người dạy nàng nấu ăn cũng là những đầu bếp danh tiếng, chuyên nấu ăn cho những nguyên thủ quốc gia.

Điểm xuất phát của nàng cao hơn người bình thường, lại có thiên phú, làm việc cũng chăm chỉ, hiển nhiên đã rèn ra được một tay nghề nấu nướng cực đỉnh.

Mặc dù cuối cùng nàng không đi theo nghề này, nhưng một tay nấu ăn không thua kém đầu bếp chuyên nghiệp.

Nhị phòng vui vẻ khát khao về tương lai, nhưng người ở xung quanh lại bị chấn động cực mạnh。

Hâm mộ ghen tị!

Nhất là Mộc lão thái thái, cảm giác ưu việt khi ngồi trên xe đẩy tay đã hoàn toàn biến mất, ghen tị tới đỏ cả mắt.

Xe đẩy tay không có mái che, chỉ có một chiếc xe gỗ, lại phải cần có người đẩy.

Xe la, có thùng xe, gió mưa không tới đầu, quan trọng nhất là, tiết kiệm sức lực.

Ánh mắt nàng lóe lên, gọi trưởng tử tới, hai người xì xào bàn tán nửa ngày.

Mộc đại gia lập tức lấy lại tinh thần,

"Nhị đệ, ta thương lượng với ngươi một chuyện, mẫu thân lớn tuổi, thân thể lại không khỏe, chúng ta đổi xe này đi."

Toàn trường đều kinh hãi, cái gì? Bọn họ không nghe lầm đi!

Mộc nhị gia xoa xoa lỗ tai, hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề, "Đổi cái gì?"

"Xe đẩy tay đổi xe la" Mộc đại gia vẫn dùng giọng điệu quen thuộc trước kia, từ trên cao nhìn xuống.

Chỉ cần một câu là có thể quyết định số phận của tất cả mọi người.

Một chiếc xe là thì tính là gì chứu.

Mộc nhị gia khϊếp sợ há to miệng, sớm biết da mặt bọn họ dày, nhưng không nghĩ tới lại dày đến vậy.

Làm sao có thể bình tĩnh nói ra những lời như vậy chứ?