Edit + Beta: Basic Needs

………..

Sau khi Tống Linh tiến vào Vườn Phù Tương, Giang Triều đang lắm miệng đã yên ổn hơn rất nhiều. Giờ đây đám người Vương Duy cách đó không xa đã khôi phục tâm tình rúng động do anh em nhà hà họ Thôi mang đến, thu lại phong thái càn rỡ ngày xưa. Song, hiện tại Vương Duy vẫn chẳng thay đổi tâm tư ban đầu như cũ.

Hắn hy vọng thành tích của Tống Linh sẽ không được tốt và đám bạn của hắn chả khác là bao, bởi lẽ phần lớn bọn họ thuộc thế lực nhà họ Vương. Dù họ chung sống hòa bình với nhà họ Tống thật, nhưng điều này dựa trên tiền đề sức mạnh của hai bên tương tự nhau.

Nếu đơn phương giành chiến thắng quá nhiều, hòa bình sẽ không còn tồn tại.

Tống Linh là con át chủ bài mà nhà họ Tống móc ra, đương nhiên nhà họ Vương hy vọng mặt lá bài của cô không mạnh như thế.

Thế là Vương Duy, người thường săn và nướng chim trĩ ở những nơi quan trọng như chốn Phật giáp, thậm chí còn chắp tay trước ngực, miệng lầm bầm niệm A Di Đà Phật...

Bạn bè bên cạnh: “...”

Thật ra Chu Giang đang quan sát Tống Linh, lúc trước thầy ấy đã phát hiện con bé này dùng một cái đồ tạo băng sương loại Thực Thể Gieo Linh khi Thôi Lương ở phía trước oanh tạc anh em nhà họ Trần, và nó thu được vào trong người.

Tổ tiên nhà họ Tống có huyết thống Thầy Cấm kỵ, con nhóc này thu được Thực Thể Gieo Linh từ lâu chứng tỏ huyết thống thiên phú rất cao.

Chẳng qua không biết đến cùng cao bao nhiêu.

Trong quá trình chờ đợi, Trần Tốn đã cho A Điêu uống thuốc xong, xách hộp thuốc đi nơi khác rửa tay. Đang rửa cho sạch, một ông già thong thả đi ra, cười tủm tỉm, nhưng vừa gặp mặt đã nói ngay ra một câu.

“Em gái em cố tình giết Thôi Vân.”

Lên mạng tìm kiếm thông tin của ông, trông ngây thơ xốc nổi là thế nhưng phán đoán ra được địa vị xã hội và tính cách của ông rồi, xác định được ông không sợ nhà họ Thôi, con bé mới bắt đầu xuống tay. Đương nhiên trước đó nhất định nó đã kết luận người tấn công mình là giáo viên; hơn nữa Thôi Vân cũng như người nhà họ Thôi ám sát nó thất bại sẽ không cam lòng để nó kiểm tra đạt kết quả tốt từ đó trở mình, dễ thường làm chuyện gì đó trong kỳ thi. Có khi lúc đó nó đã hay về sự tồn tại của bọ rùa tâm linh do đó nó mới mang theo con bọ vào.

Khi bọ rùa tâm linh không được phát hiện, nó nhận ra ngay suy đoán của mình đúng - giáo viên đó ở ngay trong kia.

Tiếp theo nó chỉ cần bùng nổ đủ thiên phú và năng lực để giết Thôi Vân dữ dội là được.

Cái này mạo hiểm tột cùng, nhưng nó nắm chắc rằng mình sẽ không phải trả giá đắt.

1. Sự tồn tại của bọ rùa tâm linh là bằng chứng, chứng minh rằng nó là nạn nhân, bị tẩu hỏa nhập ma.

2. Nhà họ Thôi vi phạm luật lệ làm rối loạn kỳ thi, có phạm tội, nhà họ Thôi lâm cảnh thân mình còn lo chưa xong.

(P1)

3. Sau khi nó bị tấn công trong nhà vệ sinh đã tiết lộ thông tin quan trọng cho Chu Giang, từ đó cho phép Chu Giang kịp thời tìm được thân phận nội gián, nhờ đấy đảm bảo sau khi nó chôn sống Thôi Vân vẫn chống chọi được chuyện nội gián xuống tay. Mà giáo viên nội gián lại bị ám sát trong kỳ thi, trách nhiệm sẽ đổ cho Học phủ Kim Lăng. Đổi lại, Học viện Kim Lăng muốn bỏ trách nhiệm của mình phải gây áp lực cho nhà họ Thôi, chưa kể còn phải bảo vệ cô để trấn an thí sinh cũng như cảm xúc của xã hội.

4. Hiệu trưởng là ông sẽ không nhượng bộ bởi vì tự tuyển nhận là quyền lực mà Học phủ giành được. Tại một thời điểm quan trọng như vậy, Liên minh Học phủ sẽ không nhượng bộ giới quyền quý.

Tổng hợp lại, nó sẽ không có bất kỳ phiền toái nào, cùng lắm chỉ bị nhà họ Thôi hận. Song, nó đã bị đối phương dán nhãn cần phải chết, chả có gì khác biệt, trái lại nhờ vậy mà thể hiện năng lực thiên phú của mình, nhận được nhiều sự chú ý hơn.

Tiếng nước ào ạt, Trần Tốn tắt vòi nước, lau tay rồi nói với hiệu trưởng: “Em nhớ sau khi linh khí sống lại, thầy từng nói một câu: Trên đời này, quyền lực và sức mạnh của một số người đến từ sự thừa kế, trong khi một số người sinh ra chỉ có thể lấy được chúng bằng cách cướp bóc, thậm chí sự cướp bóc này là một cuộc phản công được thực hiện trong quá trình bị chà đạp.”

“Em luôn cảm thấy người ở vế sau càng đáng sợ hơn.”

“Bởi vì thế giới này cứ mãi đào thải kẻ yếu hiền lành, chưa bao giờ đổi thay.”

Dĩ nhiên hiệu trưởng đến đây không phải để chất vấn, ông nghe vậy bèn cười tiếp: “Đúng vậy, thế giới tàn khốc.”

Lúc hai người đang nói chuyện, bên phía Vườn Phù Tương đã có kết quả.

Hiệu trưởng nhìn thoáng qua và ngạc nhiên: “Này, hơi thở băng sương dữ dội thật, nhưng lại không thuộc về hệ khống chế... Dư âm này là hệ tâm linh?”

Rất nhanh hai người đã nhìn thấy kết quả xác định thiên phú A B C của Tống Linh.

Biểu hiện của Trình Chương cứng đờ.

90, 90, 90.

Thiên phú của Tống Linh đạt được sự cân đối ngoài ý muốn mà còn thuộc về lại ba mục đều cao. Dẫu không đạt tới giá trị tối đa nhưng quá cân đối thật, cân đối một cách kinh khủng!

“Trời đất, ba cái 90!”

“Chắc chắn cậu ấy sẽ vượt qua Trần A Điêu!”

Khi mọi người sợ hãi thán phục lại nhận ra… Tên của Tống Linh đã vượt qua đám người Trình Chương, nhảy lên vị trí thứ hai.

Chỉ là thứ hai.

Sao mà thế được! Mọi người bàn tán sôi nổi.

Hả?

Vẫn là mặt dày trơ tráo uống cho xong ly trà sữa thứ hai, chính A Điêu cũng ngỡ ngàng, không thể nào được.

Ngược lại Giang Triều bên cạnh chẳng bất ngờ: “Quả nhiên điểm cao 99 áp đảo là chuyện thật, khó trách mấy thằng nhóc 100 điểm kia kiêu căng là thế. A Điêu, sau này em gặp được đám 100 điểm thiên phú thì phải cẩn thận một chút, toàn là mấy thằng bi3n thái.”

(P2)

“99 có thể áp đảo 90, nhưng 100 vẫn áp đảo được 99 và đó không chỉ là chuyện chênh nhau 1 điểm.”

Tầm nhìn quyết định cả thảy.

Lời nhắc nhở của Giang Triều đã giúp A Điêu có một sự hiểu biết sâu sắc hơn về thiên phú mục A B C, và cảnh giác với những thiên tài vượt qua cuộc thi riêng.

Lúc này tâm tình Chu Giang cực tốt, đang muốn chủ động phổ biến kiến thức cho những thí sinh này dè đâu phát hiện tiến sĩ Trình lại online.

“Xác định thiên phú mục A B C có hình thức tính điểm bậc thang, trên 90, trên 95 và 99 100 đều là các cấp bậc nhỏ khác nhau. Các cấp bậc nhỏ khác nhau được tính theo hình thức tích phân với các tỷ lệ khác nhau. Điểm số càng cao, chất lượng bên trong càng cao, tuy nhiên cả ba mục đều có 90 điểm, quá cân bằng, phát triển dễ dàng hơn người khác nhiều, không bị hạn chế về mọi mặt. Và nếu tôi không nhìn lầm, lớp băng sương khi nãy cậu ấy gọi ra không phải là nguyên tố băng sương thực tế, mà là băng sương ảnh hưởng đến tâm trí. Bởi thế suy nghĩ vừa rồi của chúng ta chậm hơn bình thường thật nhiều… thiên phú tâm linh khó phòng ngự tột cùng.”

Trình Chương cảm thấy so với Trần A Điêu, cậu ta càng dè chừng Tống Linh hơn.

Bởi vì những thiếu sót của Trần A Điêu vẫn còn rất đỗi rõ rành, nhưng Tống Linh... Thảy các khía cạnh đều quá mạnh, đủ tiêu chuẩn có tố chất làm kẻ mạnh.

Bị Trình Chương đề cao là thế, Tống Linh nào có phản ứng quá lớn, cô ấy chỉ nhìn thoáng qua bảng xếp hạng.

Không có gì đáng ngạc nhiên, hiện tại cô chỉ có thể đứng thứ 2.

Từ khi Trần A Điêu có thể sao chép đạo văn cách hấp thụ linh khí từ thủ ấn của cô và Thôi Vân, cô mơ hồ nhận ra mình không phải là đối thủ của cậu ấy ngay. Nhìn thủ đoạn chôn sống Thôi Vân của người này khi kết thúc đi.

Càng chắc chắn hơn.

Tống Linh hạ mắt, xoay người trở về.

Ở bên kia, tầm nhìn của hiệu trưởng mạnh những người khác nhiều lắm, cách thật xa vẫn thấy được tình huống của Tống Linh: “Có khả năng Thực Thể Gieo Linh đó phóng ra sương giá, tuy là thực thể nhưng vẫn bị Tống Linh điều khiển và tiếp xúc với cơ thể con người, từ đó ảnh hưởng đến tâm hồn. Nó giống như một loại năng lực kết nối tâm linh, phù hợp với thiên phú cường đại trong tâm cảnh con bé.”

“Lại nói tiếp, tâm cảnh của em gái em còn mạnh hơn. Từ đầu tôi còn những tưởng nó cũng có thiên phú của hệ tâm linh, nhưng hiện tại nhìn giống như thiên về điều khiển nguyên tố thổ trong hệ khống chế; lại có phần giống phái đạo pháp phổ biến, nhưng thật ra lại thiên về hệ bi3n thái. Về cái kèn xô-na do nó thúc giục, bình thường năng lực phối hợp như vậy tương đối phù hợp với đặc điểm của hệ bi3n thái; còn có sợi khoai tây gì đó, cho dù lợi dụng Thực Thể Gieo Linh hay Đồ Cấm Kỵ vẫn không có thể nào chẳng phát ra nửa phần hơi thở linh khí dao động. Có phần nhì nhằng đây, rất có thể thuộc về hệ bi3n thái đặc thù, em cảm thấy thế nào?”

(P3)

Cái gọi là hệ bi3n thái là khi không giống bình thường, tất cả các thiên phú không được đưa vào hệ khống chế hoặc hệ tâm linh sẽ đặt hết vào hệ bi3n thái.

Hiệu trưởng trông như muốn nói chuyện với học sinh của mình nhưng dường như Trần Tốn nào hứng thú với điều này: “Khai thác thiên phú của con bé chính là việc của giáo viên và riêng nó. Nó chưa xuất sắc đến mức để hiệu trưởng tự mình mổ xẻ giảng dạy và nghiên cứu.”

Được rồi, hiệu trưởng cười và chuyển đề tài: “Lần này phong thủy Học phủ Kim Lăng của tôi tốt quá, tương lai đáng mong chờ.” Tâm tình của ông vui vẻ, chậm rãi ung dung cất bước, đi một bước là có một dư ảnh, song lại chẳng có tiếng động nào.

Nếu Thôi Lương ở đây chắc chắn hắn sẽ sởn gai ốc vì hiệu trưởng của Học phủ Kim Lăng... vẫn luôn ở đó.

Gần Vườn Phù Tương.

Nói cách khác ông ấy đã nhìn từ đầu đến chân, nhìn họ nhảy lên nhảy xuống, lục đục với nhau.

.....

A Điêu nói muốn xem xong bài kiểm tra của người khác và cô xem thật. Tiếp theo cô muốn xem hết kết quả kiểm tra của anh em nhà họ Điền và mấy người kia.

Không thể không nói phương pháp truyền lại từ đời đầu tiên truyền thống tột cùng, nhưng đôi khi truyền thống mang theo ý nghĩa hữu hiệu, những người ưu tú trong các bài thi về kiểm tra thể chất, ảo giác và tố chất trước đó đều xuất sắc chẳng thất thủ tại cửa ải kiểm tra thiên phú cuối cùng.

Có mà bại trận thật thì đúng là đám vô dụng lội ngược dòng trong truyện Mary Sue.

Trước mắt con ngựa chiến phải là Trần A Điêu, người này từ khi bắt đầu kiểm tra thể lực đã không còn là đồ bỏ đi còn anh em nhà họ Điền thì chưa từng thất bại.

Chỉ thấy linh khí tung hoành, trên người Điền Trung Dã tràn ngập ánh sáng vàng mãnh liệt, khí thế dữ dội tột cùng, mọi người hầu như toàn cho rằng trên người cậu ta sắp có thứ gì giáng xuống, cho đến khi...

Bùm, một tiếng nổ lớn vang lên, Điền Trung Dã quỳ xuống.

Tuổi còn trẻ lại biết thể hiện tôn kính thế, sao tới nông nỗi này!

Chu Giang và những người khác chợt ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng nhận ra đôi chân của Điền Trung Dã bị một lớp kim loại nặng bao phủ, làm cậu ta quỳ ngay dưới trọng lực, còn đập nát cái sàn thành mấy khối.

“A, là kim loại cường hóa trong loại điều khiển đó, không tệ, trái lại còn phù hợp với phong thái của em.”

Đúng là vô cùng không tệ, nhìn xem chẳng đấm đánh được gì, chỉ là đôi chân bỏ đi.

Đến phiên Điền Trung Hương, tố chất người này nhỉnh hơn Điền Trung Dã một tí, chủ yếu tính chất phát triển cao hơn hai ba điểm. Tuy nhiên cô ấy có thiên phú điều khiển thực thể trong hệ khống chế, biết trực tiếp điều khiển vật chất ví dụ như những viên đá dễ dàng nhìn thấy xung quanh cùng với bánh mì trong tay Chu Giang.

“Về sau loại thiên phú này sẽ trực tiếp điều khiển phi đao cùng với những vũ khí sát thương cao khác, cũng rất tốt. Hai anh em các em mang thiên phú chiến đấu toàn thể.”

(P4)

Một đứa cận chiến, một đứa tấn công xa.

Cha mẹ biết đẻ quá.

Cả hai đều mang khuynh hướng rõ ràng như Trình Chương, loại người này thường có thể tập trung phát triển thiên phú, cũng phù hợp với tiềm chất cường giả. Song bấy giờ rất nhiều người cảm thấy có khi Trần A Điêu cũng thuộc về phương diện này, thậm chí còn suy đoán thiên phú của cô nghiêng về điều khiển bùn đất gì đó. Dẫu gì vẫn khó nói, về thứ như thiên phú, dụng cụ kiểm tra chỉ là số liệu của nó, tổng thể khai quật còn phải xem kinh nghiệm và giáo dục ngày sau.

Ngay cả Trần A Điêu không xác định được mình thuộc loại nào, cô nhận thức kém ở mặt này. Đến cuối về sau vẫn có người hiểu biết dạy bảo cô.

Nhưng A Điêu muốn hỏi bồn cầu, kết quả đột nhiên nghe thấy tiếng la hét của mọi người.

Sóng linh khí, yếu ớt nhưng nhẹ nhàng, tuy nhiên thông tin trên bảng xếp hạng lại khiến không ít người rúng động, kể cả Tống Linh vẫn ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Ba điểm số thành tích xác định được của Bạch Hà mục A B C là: 91, 90, 90.

Thiên phú có một mục cao hơn Tống Linh, cậu ta chỉ đứng sau... A Điêu.

Cậu ta xếp hạng 2, và A Điêu vẫn là người đầu tiên.

Cả Tống Linh và Trình Chương đều bị đè lui về phía sau một vị trí.

Sắc mặt Trình Chương hơi nặng nề, cuối cùng lại lắc đầu cười khổ, người lớn trong nhà ngây thơ, Đam Châu này ấy mà… vẫn là mảnh đất linh thiên sinh anh hùng hào kiệt.

Sau Bạch Hà, những người còn lại đều bình thường, cho dù là Lận Vân Mặc, họ không nằm trong sự chú ý của nhóm người Trình Chương.

Tất cả thành tích của 500 người đã có, ngoại trừ hai người chết, 498 người đều hiểu rõ thứ hạng trong bài kiểm tra thiên phú của mình.

Có người không cam lòng, có người không cam lòng thay người khác.

Hứa Lạc đứng bên cạnh Bạch Hà, nghiến răng và lí nhí: “Tôi không thông loại xếp hạng này lắm. Ba loại của cậu mạnh là thế mà sao hãy còn ở dưới con đó, bất công quá. Nhưng giờ xem ra, tổng thành tích cậu chắc vẫn ở trên nó rồi.”

Vẻ mặt Bạch Hà thưỡn ra, nhìn cậu ta như đang cắn bánh mì khô: “Cậu xếp hàng tuốt đằng sau, quan tâm nhiều làm gì?”

Từ Hứa Lạc +999!

Ở bên kia cũng ngạc nhiên trước thành tích của Bạch Hà, A Điêu nghệt ra hệt thế.

Tôi không làm gì cả, tại sao họ Hứa này bỗng nhiên lại ghét tôi.

.....

Nhưng thảy các khâu thi đã kết thúc, điểm số từng phần thi đã có, bây giờ quan trọng nhất là tổng số điểm.

Không ai tính ngoài hệ thống, Chu Giang chỉ cần chọn xác nhận là xong. Tuy nhiên theo truyền thống, thầy ấy vẫn thông báo cho 498 thí sinh có mặt, cũng như giáo viên Học phủ Kim Lăng và người gác cổng, để họ kiểm soát tốt động thái tiếp theo.

(P5)

Bấy giờ có quá nhiều người ở cổng trường, toàn bộ Đam Châu, toàn bộ sự chú ý của Kim Lăng dồn hết tại đây, không có trường nào có kết quả kiểm tra quan trọng hơn nó — ngoại trừ kỳ thi tuyển sinh đại học trong tương lai gần mới phá vỡ nhiệt độ của nó. Dù có thế nào giờ đây tiêu đề nóng số một trên Internet của khu vực Đam Châu chính là “Kết quả tuyển sinh tại Học phủ Kim Lăng”.

Thật nhiều người đang chờ đợi.

“Sau khi tổng điểm được công bố, trường chúng tôi sẽ xét tuyển theo chỉ tiêu 200 người. Nhóm 200 người đầu sẽ được tự động ghi vào danh sách, chính thức trở thành học sinh lớp 12 của Học phủ Kim Lăng chúng tôi. Hy vọng mọi người chấp nhận sự thật, chờ chỉ thị tiếp theo của Bộ Giáo dục. Nhớ kỹ, đừng hốt hoảng.”

Chỉ có 200 người trúng tuyển! Từ kỳ thi sơ bộ với 3,000 người đến cuối cùng chỉ ghi danh 200, tỷ lệ này quá thấp, ít hơn một trăm so với số lượng nhập học thấp nhất trong những năm qua.

Nhiều thí sinh có tâm trạng ủ dột, nhiều người sợ mình bị đánh rớt.

Hy vọng các phép toán tính tổng thành tích có lợi cho mình.

Chu Giang thông báo xong mới bấm xác nhận. Điểm số hiện ra rồi, ánh mắt thầy ấy lia qua các thí sinh phía trước, đặc biệt dừng lại chỗ bọn A Điêu một hồi lâu.

Đến cùng tổng thành tích của ai đứng đầu?

Thật ra thầy ấy tò mò lắm.

Trước mắt xem ra không ai có lợi thế nghiền ép tuyệt đối.

Sau khi Thôi Vân rồi đời, nhìn chung Tống Linh và Trình Chương ngang tài ngang sức; nhưng Bạch Hà mơ hồ đuổi theo và có ưu thế vượt qua; còn Trần A Điêu lấy tư thế ngựa chiến siêu cấp lội ngược dòng từ tố chất đến thiên phú.

Mỗi người mỗi ưu thế, thật khó nói.

Nhưng may mắn thay chức năng hệ thống siêu mạnh mẽ, chỉ mất một giây để hoàn thành tính toán.

Không ai biết thuật toán của nó là gì, nhưng kết quả cuối cùng là sự thật đanh thép.

(P6)

Từ 1 đến 10, tên vô cùng đơn giản, sắp xếp gọn gàng - Trần A Điêu, Bạch Hà, Tống Linh, Trình Chương, Điền Trung Hương, Điền Trung Dã, Lận Vân Mặc, Nhiêu Tuyết Nhã, Hứa Lạc, Vương Thân.

Hứa Lạc: Mình còn chen được vào top 10? Không đúng, sao mình lại nghĩ thế chứ, mình vốn nên là hạng nhất! Đúng, nếu Thôi Vân và Triệu Lăng Vân không toi đời và bị loại, mình không thể nào tiến vào 10 vị trí đầu được.

Vương Thân: Tôi là con cháu trực hệ của nhà họ Vương đó, là tinh anh đặc biệt từ nơi khác trở về! Cũng chỉ được hạng 10, đây thực sự chỉ là một kỳ thi tuyển sinh?!

A Điêu nào hay những gì người khác nghĩ, dù sao cô là người đứng đầu.

Ôi, từ nhỏ cô đã bị khinh khi, dù có đi đâu vẫn không được chào đón, thì ra được hạng nhất đấy.

Trong tiếng la hét sôi trào và thảo luận của một nhóm người, A Điêu mỉm cười nhẹ nhàng.

Nụ cười này để khuôn mặt của cô, hằng mang vẻ mờ nhạt giữa một nhóm các ứng cử viên có giá trị nhan sắc cao từ đám quyền quý, trở nên cảm động và khác biệt hơn đôi phần.

Mang theo vị đa đoan, khóe miệng hơi nhếch mang theo đắc ý bí ẩn, vừa hoàn hảo vừa man trá, không cần bất kỳ ngôn từ nào, mau, nhìn tôi cười một cái.

Một đám người không muốn nhìn cô cũng chả nói được, mắc ói muốn chết, chỉ có thể cho cô năng lực niệm điên cuồng.

Rất tốt, A Điêu sướng rơn, chẳng phải uống hai ly trà sữa chờ đợi chính vì muốn tranh thủ cơ hội cuối cùng à?

Bằng nụ cười nhẹ nhàng của tôi, trêu chọc sự ghen tị nặng nề và không cam chịu trong lòng mấy bạn, để những cảm xúc tiềm ẩn bùng nổ, trở thành năng lực niệm của tôi, biến thành bước đệm của tôi.

A Điêu hút khô giọt trà sữa cuối cùng và ợ một cái.

Giang Triều: “...”

Em gái này không đơn giản nha.

Cách đó không xa, Bạch Hà luyến tiếc vì rơi xuống hạng hai nhìn A Điêu một hồi lâu, cuối cùng hạ mắt, giấu sâu đi chuyện không cam lòng.

Cậu vẫn còn kém một chút nhưng về sau luôn có cơ hội.

Từ trước tới nay không bao giờ có hạng nhất vĩnh cửu.