Edit + Beta: Basic Needs

………..

Đột nhiên trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, dường như A Điêu nhìn thấy một cái gì đó mà cô chợt cau mày còn nhịp tim giảm nhanh chóng, rơi thẳng xuống nhịp tim bình thường ở vạch màu xanh lá cây.

Chỉ thấy cô lạnh lùng nhìn vóc dáng to con ngã xuống đất lại bị giáo viên khiêng đi.

Đó là Điền Trung Dã.

Thứ cô nghĩ nào phải là người to con tay chân cường tráng lại dở như thế, mà là:

1. Thời gian của đồng hồ trên tường không tương ứng với thời gian sau khi đếm ngược trên đồng hồ của mình.

2. Dấu vết trên quần áo của giáo viên đi vào khiêng người đi không tương ứng với lúc ở sân tập. Sau này ống quần ông ấy dính bụi đất nhưng lúc vào sạch sẽ tột cùng. Lúc thi là ông ấy đi vào ngay, hoàn toàn không có thời gian phủi đi.

3. Mồ hôi trên trán Điền Trung Dã vẫn luôn ở đó, ngay cả vị trí và kích thước hạt mồ hôi cũng giống hệt với bộ dạng của cậu ta sau khi chạy xong và tiến vào tòa nhà này.

4. Lúc cậu ta phun máu, nó có nhiệt độ nhưng không có mùi máu.

A Điêu chớp mắt, lại nhìn xuống quang não, màu đỏ máu trên quang não nhanh chóng biến mất khi nhịp tim của cô dịu xuống. Tuy nhiên xung quanh vẫn có người kêu thảm thiết, có người ngất xỉu, có người hộc máu giả.

Là hình ảnh giả, toàn bộ đều là hư cấu, thế nhưng những câu hỏi trước mắt này lại chắc chắn là thật. Học phủ Kim Lăng thực sự cho bài kiểm tra, nhưng lại là kiểu kiểm tra kép, tiến hành thi viết và thi chất lượng tâm lý.

Chó má quá.

Nhưng hẳn ảo cảnh này được dùng tới lần đầu tiên, mấy thầy cô kia đang nhìn lăm lăm là chắc, dù gì họ cũng sợ xảy ra chuyện, cho nên...

A Điêu nheo mắt ngẩng đầu nhìn sảnh chính của hơn phân nửa tòa nhà thể thao, bỗng nhiên giơ tay lên giữa không trung.

Cô dựng lên một ngón giữa.

Má nó mấy người này, làm tôi sợ muốn chết! Vậy thì cho mấy người tức chết!

.....

Từ Chu Giang +1288!

Từ Giang Tắc Thành +1000!

Từ...

Các thầy cô cố gắng đến thế?

Rất tốt, năng lực niệm lại gần 22,000.

Trong phòng giám sát, đám người Chu Giang ngạc nhiên dữ dội.

“Không thể nào, chẳng lẽ con nhóc này nhìn thấy?”

“Không thể đâu, nói Thôi Vân từ nhỏ được huấn luyện còn biết một ít khả năng bí ẩn nhìn thấu thì tôi còn tin, nhưng cô nhóc này… Đúng rồi, Thôi Vân còn trúng chiêu, vừa rồi sợ tới mức run rẩy.”

“Ngoài ý muốn? Nó có điên không?”

Khi mọi người bàn tán, Chu Giang lặng lẽ chỉnh sửa một câu trong hồ sơ của A Điêu: Nghi ngờ nhìn thấu ảo cảnh, nhưng không biết tình huống tỉnh táo như thế nào, còn phải căn cứ vào thành tích thi của em ấy để phán đoán.

Phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng đang xem xét tài liệu chợt thấy nhắc nhở thay đổi hồ sơ bèn kiểm tra nội dung và lúc này nhướng mày.

Nếu như hiện tại nhìn thấu được, đó chính là hạt giống tốt trăm phần trăm.

Không ít mầm non có tư chất tốt, nhưng tâm trí tốt lại hiếm như lá mùa thu.

(P1)

.....

Hai giờ không ngừng tiêu hao, năm phút cuối cùng, A Điêu đã làm xong tất cả các câu mình làm được. Cô thoáng trông thời gian còn lại rồi chọn một đề vật lý ngoài kiến thức của cô, thứ cô không quen thuộc là mấy. Vừa mới làm đôi chút, chợt phía trước có một đám học sinh náo loạn hệt như bị bệnh dại, điên cuồng đánh nhau... Cánh tay cẳng chân bay tứ tung. Bụp!

Một cái đầu người rơi trên bàn của cô.

Máu chảy đầm đìa.

Con mẹ nó đúng là… ảo cảnh này do ai điều khiển?

Má!

A Điêu đưa mu bàn tay quét qua, kéo nó vào thùng rác bên cạnh, đoạn tiếp tục làm bài tập.

Năm giây cuối cùng.

Đến cuối A Điêu cũng tính ra đáp án, hơn nữa còn viết lên kết luận của câu hỏi này: Tiểu Minh sẽ bị phi thuyền ném ra ngoài, rơi xuống cây B, bị đầu nhọn cây đâm thủng lỗ đít, hơn nữa xuyên qua ruột già ruột non. Chết vì mất máu quá nhiều.

Tít tít tít! Toàn bộ tòa nhà thể dục được đèn đỏ thắp sáng, toàn bộ màn hình tối hù, không cho phép làm thêm bất kỳ thao tác nào.

Có người thở phào nhẹ nhõm, có người khóc rống, có người không kiên trì nổi đã hôn mê, có người ngơ ngác, thậm chí có người đờ đẫn nhìn sàn nhà.

Cuối cùng đã kết thúc.

A Điêu ngồi tại chỗ, lặng thinh quan sát những người này. Ở trong mắt cô, tất cả mọi người đều ở ngay tại chỗ vì cô sớm giãy thoát khỏi ảo cảnh còn họ thì không. Xem ra mọi người đã trúng chiêu hết. Nhìn đám người Hứa Lạc có trạng thái không ổn lắm, có cả người đang khóc tang, chắc là người quen đi bán muối rồi.

Ví dụ như Điền Trung Dã bên cạnh cô, cậu ta đang ôm chân ghế khóc.

“Em ơi, em gái của anh ơi, em chết thảm quá, biết thế chúng ta đã không đến thi… Quá nhiều câu hỏi anh không biết làm, khó quá đi!”

“Khó quá mà, cậu cũng tức giận tới tới mức mặt trắng như đánh phấn luôn.”

A Điêu im lặng chống má nhìn cậu ta khóc mà thầm nghĩ: Chờ cậu ta phát giác mình đang ở trong ảo cảnh, vậy...

Đột nhiên cửa lớn mở ra, mấy con ong mật bay vào và thông báo rằng kỳ thi hôm nay kết thúc, điểm tổng hợp sẽ được công bố trong nửa giờ. Yêu cầu thí sinh đi ra ngoài, đến sân tập để nghỉ ngơi. Họ đã chuẩn bị trà và món tráng miệng...

Ăn con mẹ mày chứ ở đó mà đồ tráng miệng. Em ông chết rồi!

Điền Trung Dã tức điên không nén nổi.

Nhưng A Điêu một lần nữa ngửi thấy một chút hương thơm từ trên người mấy con ong này.

Mùi thơm này có vẻ khác mùi khi trước… Cô đột nhiên nhướng mày.

Ồ, cô biết làm sao mà họ dính ảo giác.

Mùi thơm của những con ong này là ngòi nổ, và họ đã trúng chiêu ngay từ đầu.

Hạ độc trước, dùng mánh mung vận dụng khoa học kỹ thuật + linh khí gây ảo giác điều khiển ảo cảnh.

Má!

(P2)

....

Điền Trung Dã rất nhanh khôi phục thần trí. Cậu ta nhìn cái ghế mình đang ôm, lại nhìn vẻ mặt người em gái, Điền Trung Hương, cứ mãi bặt thinh nhìn mình chằm chằm mình bèn gãi đầu: “A Hương, em chưa chết à?”

Điền Trung Hương lườm một cái: “Chúng ta trúng ảo cảnh, hoàn toàn không có người hôn mê hộc máu cùng với chết trận, cũng không có chuyện dựa vào nhịp tim để loại.”

Điền Trung Dã tạm thời nghĩ không thông: “Không thể nào đâu. Đúng rồi, con nhóc ngồi kế anh còn hộc máu nữa đó. Cái miệng nó giống như đài phun nước hình hoa kèn, xì xì xì phun điên cuồng 360 độ, dọa chết người. Em xem cái xác nó còn cứng còng nhìn anh chòng chọc.”

Cái xác A Điêu: “...”

Cái tên to con này tỉnh táo lại chậm dữ.

Điền Trung Hương không thể nín nhịn được nữa bèn quay đầu cậu ta sang để cho cậu ta nhìn cho rõ. Đúng lúc này một con ong mật bay tới, phun xì xì cho cậu ta một ít hương tỉnh não.

Cuối cùng cậu ta cũng thấy rõ.

Thấy A Điêu nhìn cậu ta bằng ánh mắt khinh bỉ cấp siêu linh hồn.

.....

Thời gian nghỉ ngơi, A Điêu ngồi xếp bằng ở góc sân tập gặm bánh ngọt, ừng ực thức uống làm nhóm béo vui vẻ*, anh em nhà họ Điền vừa lúc cũng ở bên cạnh.

*thức uống làm nhóm béo vui vẻ: từ lóng mạng chỉ Coca Cola

Đúng, Điền Trung Hương chính là một người con gái khác nằm trong top 20 của bài kiểm tra thể lực.

Nhưng lúc đó cô ấy ở vị trí thứ năm.

Thứ hạng đáng sợ kinh, hiện tại rất nhiều người đang hỏi hai anh em đến từ đâu, thể lực sao khủng khiếp quá.

Hai anh em là người khoan dung, vừa khi có khi không nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cũng kéo A Điêu nói chuyện.

Xưa nay A Điêu gặp người là nói đủ trò, chỉ chốc lát sau đã moi ra được nội tình của hai người.

Trong nhà mở võ quán, coi như nhà bình thường nhưng bắt kịp cơ hội tốt khi linh khí sống lại. Cha người ta thông minh ghê, lập tức cho luyện tập cho tới chết, lại táng gia bại sản lấy được hộ khẩu Kim Lăng, thành công đưa hai người đến nơi thi này.

Hiện tại xem xem hai người có thể một chuyến bay lên trời hay không.

A Điêu nhìn màn hình lớn mà thầm nghĩ không biết thành tích của mình ra sao.

Giống như cô, cho dù đám người Thôi Vân đang ở trên sân tập nghỉ ngơi chờ đợi, thật ra họ chẳng bình tĩnh là mấy.

Dù sao đều là thanh niên trên dưới 20 tuổi, làm sao không lo lắng trước chuyện liên quan đến tương lai của mình. Chẳng qua đối với đám người Thôi Vân mà nói, bọn họ vào Học phủ Kim Lăng là chuyện trăm phần trăm, chỉ cần nhìn xem mình đi vào với thứ hạng bao nhiêu.

“Lúc trước thể lực Thôi Vân hạng nhất, nhưng thành tích của Hứa Lạc luôn rất tốt, toàn xưng bá lớp 10 lớp 11. Rất có thể sau khi tổng hợp điểm, cậu ta sẽ vượt qua Thôi Vân trở thành số 1.”

“Mặc kệ ai là người đứng đầu, toàn là chuyện chẳng liên quan gì tới chúng ta. Chính bản thân mình có đi vào được không còn chưa biết.”

(P3)

Sau khi nghị luận sôi nổi, các giáo viên bỗng nhiên đi ra. Một thầy giáo cao lớn khôi ngô mở miệng: “Hiện tại thành tích đã có. Tuy nhiên lần này có tới 3 ngàn thí sinh mà tổng cộng tuyển có 500 người. Thế nên người trong top 500 chú ý đến thông tin trên đồng hồ, sẽ có sắp xếp lần thi thứ hai vào ngày mai, những người còn lại có thể rời đi.”

Tỷ lệ đào thải này không thấp.

Mọi người nhất thời xao động hệt nước đang đun sôi, họ nhao nhao đi tới trước màn hình lớn tra tên.

A Điêu bắt đầu từ vị trí thứ nhất, chủ yếu cô cũng là người trẻ tuổi, tò mò đến cùng ai thống trị cuộc thi. Vừa xem đã thấy:

Thứ nhất là Thôi Vân, thứ hai là Tống Linh, thứ ba là Hứa Lạc.

Phía sau theo thứ tự là Trình Chương, Lận Vân Mặc, Bạch Hà, Vương Thân, Đường Trung Tiêu, Nhiêu Cầm Nhã, Điền Trung Hương.

Top 10 ở đây.

“Không phải chứ, mấy người Tống Linh Trình Chương này là ai? Tôi cảm thấy những người có thể chất chạy trước không có bọn họ, chẳng lẽ thành tích thi viết quá tốt nên kéo luôn tổng điểm lên cao?”

“Cậu có ngốc hay không, quên mất sân tập bên cạnh à??! Mẹ kiếp, lúc chạy đã cảm thấy mình ở tuốt phía sau rồi, giờ mới nhớ kế bên còn một cái sân tập nữa. Thứ hạng này còn phải di chuyển về phía sau hơn phân nửa.”

Thật ra A Điêu cũng giống bọn họ, cũng giật mình nhận ra thể lực của mình có thể xếp hạng 20 ở sân tập B; nhưng mà hai sân tập hợp lại chỉ sợ cô chẳng vào 40 nổi.

Đam Châu quá lớn, 3000 người ở chỗ này có tố chất vàng quá cao. Lúc trước cô còn mơ hồ chờ mong mình có thể gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc, bấy giờ xem ra cô ngây thơ tới mức buồn cười.

Chỉ riêng bài thi viết vượt quá tầm đã cô một đòn mạnh, mơ hồ cũng đoán được thành tích của mình chẳng được cao.

Ngược lại Điền Trung Hương thoạt nhìn tùy tiện lại dũng mãnh ngoài sức tưởng tượng, thể lực hạng thứ năm trong sân tập B, hơn nữa thi viết lại vững vàng ở vị trí thứ 10. Cô ấy cũng nhìn thấu ảo cảnh?

Hoặc ở trong ảo cảnh vẫn làm đúng rất nhiều câu hỏi, thành tích hợp lệ.

Kinh khủng thật!

Vậy mình rốt cuộc xếp hạng bao nhiêu?

A Điêu nhìn muốn hoa cả mắt trong những cái tên này.

“Ủa, A Điêu, cậu hạng 51 này, giỏi quá!” Điền Trung Dã trước tiên mừng như điên vì thành tích của em gái; đến khi đang tìm tên mình bỗng nhiên phát hiện tên của A Điêu, lúc này cậu ta vỗ vai A Điêu nhắc nhở.

A Điêu nhìn thấy bèn hơi ngạc nhiên, thiết tưởng cô phải tới danh sách bên ngoài top 100. Dù gì trong bài thi viết cô có rất nhiều kiến thức cô chưa từng nghe tới, trong tổng 700 câu hỏi cô đã để trống 200 câu.

Nhìn không biết là bỏ qua ngay, đọc nhanh như gió lựa đề làm.

Cô đoán có ít nhất 300 thí sinh xuất hiện ở Kim Lăng quanh năm chuyên giải đề như điên, chắc chắn sẽ lấy được rất nhiều điểm. Không nói bài thi viết cô nằm ngoài top 300, nhưng chắc chắn không thể nào vào được top 100.

Cho nên sao ra được hạng 51 này?

Rất nhanh A Điêu sẽ biết được.

3,000 chọn 500, hai ngàn năm trăm người khác tuyệt vọng như cha mẹ chết. Trong khi trong nhóm 500 lại có người vui mừng; có người thở phào nhẹ nhõm; có người lại bất mãn hết sức, cảm thấy thứ hạng của mình kém, chẳng hạn như bạn Hứa Lạc với tâm hồn sánh như trời cao.

Thứ ba thứ ba, thế mà mình xếp hạng ba!

Dưới danh sách có công thức chuyển đổi thành tích.

Kết quả vòng chạy thể chất 30% + điểm thi viết 40% + bài kiểm tra chất lượng tâm lý trước ảo ảnh 30% = tổng điểm.

Rất nhiều người lúc này mới ý thức được thì ra còn có một đợt thi ảo cảnh? Nhưng trên số liệu không liệt kê thông tin thành tích của kỳ thi ảo cảnh, đoán chừng được giữ bí mật. Chưa kể thành tích thi viết lại mơ hồ, chỉ có xếp hạng, không có số liệu, không cách nào trừ ra để tính ra thành tích ảo cảnh.

“Về hết đi. Mấy người trong top 500 ngày mai 8 giờ sáng đến thi, đừng quên.”