Người của Lệ Cảnh viện tìm Diệp Châu rất lâu cũng chưa tìm được.
Trúc Cẩm ẩn tại một nơi bí mật gần đó, hướng đến ngọn cây cất giấu Diệp Châu liên tục đánh hai viên đá qua.
Chờ có người chú ý tới cái cây kia, Trúc Cẩm lặng yên không một tiếng động trở về Tùng Cảnh viện.
"Là Đại cô nương, mau mau, mau cứu Đại cô nương. Còn có, nhanh đến chính viện nói cho phu nhân."
Diệp Châu bị đông lạnh run bần bật, lúc Trầm Quân Như đến, nàng làm ổ ở trong chăn chửi người hầu như tát nước.
"Châu tỷ nhi, có phải Diệp Mạch làm hay không? Có phải hắn hay không?"
"Nương.." Diệp Châu bổ nhào vào trong lòng ngực Trầm Quân Như, lên tiếng khóc lớn: "Nương, Diệp Mạch hắn thật quá đáng. Hắn đem nữ nhi đánh hôn mê đặt ở trên cây, nữ nhi bị đông lạnh một đêm đến lạnh cóng tay chân. Nương, người nhất định phải thay nữ nhân lấy lại công đạo a."
Trầm Quân Như giận đỏ mắt, hướng tới Đan Quế nhìn lại: "Hầu gia đã trở về sao?"
"Lúc nãy Hầu gia vừa mới vào cửa phủ."
"Đi, gọi Hầu gia lại đây. Việc này Diệp Mạch làm quá phận, quyết không thể để yên."
Trầm Quân Như sai người gọi đại phu đến cẩn thận bắt mạch cho Diệp Châu.
Đại phu vuốt râu, sắc mặt nặng nề: "Phu nhân, Đại cô nương đây thân mình bị hàn, buổi tối có thể sẽ bị sốt. Ta kê đơn thuốc giảm sốt cho Đại cô nương. Ngoài ra, Đại cô nương dù sao cũng là nữ tử, thụ hàn này đối với nữ tử mà nói không phải một chuyện nhỏ. Trong ngày thường Đại cô nương nên ít ăn những thứ có tính hàn, trong ngày mùa hè cũng tận lực không cần dùng băng quá mức."
Trầm Quân Như cảm thấy một trận co rút trong lòng: "Vậy thân mình còn có thể điều dưỡng? Châu tỷ nhi là nữ tử, ngày sau phải lập gia đình sinh đứa nhỏ. Nếu là thân mình bị hàn, có phải sẽ khó mang thai hay không?"
Đại phu thở dài: "Đại cô nương được phát hiện đã quá muộn. Hiện giờ là vào đông, buổi tối nhiệt độ thấp, Đại cô nương ở bên ngoài biên qua một đêm như vậy, nhất định là thương tổn đến thân thể."
Trầm Quân Như siết chặt lòng bàn tay, chờ đuổi đại phu đi rồi, đem toàn bộ chén trà và bát đũa trên bàn quét xuống mặt đất: "Diệp Mạch!"
Diệp Huy đạp cửa mà vào, cau mày nói: "Làm cái gì vậy? Châu tỷ nhi làm sao? Thanh danh không sao là tốt rồi, còn lại chỉ cần ở trong phủ điều dưỡng cho tốt."
"Lời này của Hầu gia có ý gì?" Trầm Quân Như ủy khuất bắt đầu rơi nước mắt: "Mạch ca nhi bất mãn với ta, ta vẫn luôn biết. Nếu hắn muốn thay thê tử hắn trút giận, có thể nhằm vào ta. Châu tỷ nhi còn chưa lập gia đình, một nữ hài tử thân thể thụ hàn có ý nghĩa gì, chẳng lẽ Hầu gia không biết sao?"
Ấn đường Diệp Huy nhảy dựng lên, nhất là khi nghe nói đây lại là chuyện tốt Diệp Mạch làm ra, một cước đá văng cái ghế bên chân, nổi giận đùng đùng hướng đến Tùng Cảnh viện đi.
Chẳng qua, hắn đi vô ích, Diệp Mạch vừa mang theo Tần Hảo ra phủ.
Diệp Mạch mang theo Tần Hảo lên phố, "Kinh thành có chợ phiên, thường thì vào ngày thứ năm mỗi tháng đều là chợ phiên. So với mọi ngày, ngày này sẽ có nhiều quán hàng rong nhỏ bày bán hơn. Hơn nữa vào ngày này giá cả sẽ cao hơn mọi ngày một chút."
"Chợ ở kinh thành vào ngày thường cũng rất náo nhiệt phải không? Nếu trong ngày thường cũng có thể mua được đồ vật, vì sao cần phải đợi đến ngày thứ năm mới đi mua? Hơn nữa, còn là dưới tình huống giá cả đắt hơn so với ngày thường?"
Trúc Hoài nhấc tay nói: "Bởi vì rất nhiều cửa hàng lớn hơn một chút sẽ đem đồ tốt nhất bày bán trong ngày thứ năm này. Cho nên, rất nhiều người của thế gia đại tộc sẽ lựa chọn ngày này để xuất môn."
Khó trách, Diệp Mạch chọn ngày này mang theo nàng xuất môn.
Diệp Mạch đưa Tần Hảo vào Thanh Tú Các, đây là một cửa hàng bán quần áo may sẵn.
"Đại thiếu gia đến, vị này là?" Chưởng quầy nhàn nhạt nhìn hai người, lại chỉ chào hỏi mà không tiến lên tiếp đón.
"Đây là Đại thiếu phu nhân chúng ta!" Trúc Hoài bĩu môi, không vui trừng mắt liếc chưởng quầy kia một cái.
Trong mắt chưởng quầy hiện lên một tia khinh thường, bộ dạng như cũ là không có gì đáng kể: "Vậy Thiếu phu nhân tự mình nhìn xem muốn cái gì, thấy được thì sai tiểu nhị là được."
Từ đầu tới cuối, quản sự chưa từng nhìn thẳng Diệp Mạch và Tần Hảo. Vẻ mặt Diệp Mạch không chút thay đổi, cũng không thèm để ý quản sự kia.
Tần Hảo lo lắng hắn sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng, đẩy hắn hướng đến nhã gian.
"Đại thiếu gia, nhã gian hôm nay đều được đặt hết rồi. Nếu Đại thiếu gia muốn, lần sau phải đặt trước." Quản sự ngăn ở trước mặt Diệp Mạch, từ trên cao nhìn xuống Diệp Mạch.
Diệp Mạch đột nhiên vươn tay, điểm một cái vào đầu gối chưởng quầy. Chưởng quầy cảm thấy đầu gối tê rần, hai chân quỳ gối trước mặt Diệp Mạch.
"Vừa rồi thấy chưởng quầy bộ dáng kiêu căng, còn tưởng rằng Thanh Tú Các này ỷ vào sau lưng có chỗ dựa là Nhị hoàng tử, ngay cả chưởng quầy cũng có thể cả vênh váo hung hăng. Vốn ta còn muốn khen ngươi, ai có thể nghĩ đến vừa rồi ngươi lại quỳ gối trước mặt ta. Chưởng quầy mau đứng lên đi, con người ta tính tình tốt, sẽ không so đo với ngươi."
Chưởng quầy tức giận cuồn cuộn trong lòng, siết chặt nắm tay: "Bản lĩnh đổi trắng thay đen của Đại thiếu gia không nhỏ. Nhưng vẫn là câu nói kia, hôm nay nhã gian của Thanh Tú Các đã hết. Nếu như Đại thiếu gia và Thiếu phu nhân còn muốn xem thì đợi ngay tại phòng bên ngoài. Nếu không muốn xem, mời lập tức rời đi."
"Đây là Diệp Mạch đi? Ôi, hai chân tàn phế cũng đi dạo phố sao? Tiểu nương tử này là ai, bộ dạng ôn ôn nhu nhu, sờ lên khẳng định rất thoải mái." Người tới duỗi tay muốn chạm vào Tần Hảo.
Chủy thủ trong tay Trúc Cẩm kề vào cổ tay người nọ: "Trầm công tử xin tự trọng."
"Diệp Mạch! Ngươi lúc nào cũng không quên mang theo hai con chó này của ngươi. Như thế nào? Hiện giờ cưới vợ rồi, lưng cũng thẳng? Nhưng mà ngươi đừng quên, đương gia của Lư Dương Hầu phủ là cô ta. Mà nương ngươi, chỉ là quỷ đoản mệnh. Nếu bà ta biết ngươi tuổi trẻ đã tàn phế hai chân như vậy, ở địa ngục khẳng định không yên."
"Ba." Mặt Trầm Văn Thụy bị quạt sang một bên.
Trúc Hoài và Trúc Cẩm một trái một phải chế trụ hắn, mỗi người một quyền đánh vào bụng hắn.
Trầm Văn Thụy chửi ầm lên: "Diệp Mạch, ngươi thật đúng là cho rằng mình có thể trở thành Lư Dương Hầu phủ Thế tử gia à! Cái vị trí đó là để cho Diệp Cung, với ngươi không có quan hệ gì. Chờ Diệp Cung cưới Công chúa, ngươi chờ bị đuổi ra Lư Dương Hầu phủ đi. Ngươi có cái gì tốt mà mắt chó nhìn người thấp? Cho dù ngươi hai chân bình thường đứng trước mặt ta, thì cũng là đứa con bị Hầu phủ bỏ rơi."
Trên mặt Diệp Mạch nhìn không ra chút nào tức giận, ngược lại thưởng thức bàn tay non mềm Tần Hảo: "Trầm Văn Thụy, ngươi là cảm thấy hiện tại tính tình ta tốt lắm phải không? Ngươi và Diệp Cung suốt ngày pha trộn cùng một chỗ, chẳng lẽ hắn chưa từng cảnh cáo ngươi thấy ta thì nên đi đường vòng sao?"
"Tên tàn phế ngươi! A!"
Trầm Văn Thụy còn chưa nói xong, Trúc Cẩm theo chỉ thị của Diệp Mạch, thẳng tay rạch một đường vào trên mặt Trầm Văn Thụy.
Tần Hảo kinh hô, theo bản năng quay lưng lại.
Diệp Mạch nhìn nàng một cái, thoáng hối hận. Sớm biết nên che mắt Tần Hảo trước, hoặc là ở chỗ Tần Hảo nhìn không đến mà chỉnh đốn Trầm Văn Thụy một chút.
"Trúc Cẩm, Trúc Hoài, buông hắn ra."
Trầm Văn Thụy đau nhe răng trợn mắt, run lẩy bẩy sờ lên mặt mình. Đầu ngón tay chạm đến một mảnh ấm áp, Trầm Văn Thụy suýt nữa trợn mắt ngất xỉu: "Diệp Mạch! Ta chỉ là nói vài lời nói thật, ngươi đã chịu không nổi rồi sao? Như thế nào, nương tử mới cưới ngươi còn chưa tự mình đụng vào sao? Đúng rồi, ngươi như thế, sao có thể thỏa mãn nàng?"
Ánh mắt Diệp Mạch âm u, chằm chằm nhìn Trầm Văn Thụy giống như là nhìn một người chết.
Tần Hảo đưa lưng về phía Trầm Văn Thụy, nhưng nàng lại cắn chặt môi, cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Khoảng thời gian này, nàng không còn cảm thấy mình gả cho Diệp Mạch là chuyện tồi tệ, nàng nhục nhã cũng không phải là vì bị Trầm Văn Thụy sỉ nhục. Là vì nàng cảm thấy không đáng cho Diệp Mạch, cũng nghĩ nàng yêu cầu Diệp Mạch mang theo mình ra cửa có phải đã làm sai hay không.
Tần Hảo không chú ý đến thân thể mình đang run lên.
Sắc mặt Diệp Mạch càng khó coi hơn, giơ tay lên, chủy thủ trực tiếp hạ xuống ** Trầm Văn Thụy. (** chỗ này tác giả không ghi rõ, mọi người tự hiểu nhé J)
Dưới thân Trầm Văn Thụy đau xót, tiếp theo đó là cảm giác đau đớn xuyên thấu, làm cho hắn thậm chí không thể kêu lên đã ngất đi.
Diệp Mạch vỗ vỗ mu bàn tay Tần Hảo trấn an, đưa một bình sứ màu trắng cho Trúc Hoài: "Cho hắn ăn hết đi."
Trúc Hoài run rẩy, thiếu gia quá độc ác!
Chỉ một chiêu vừa rồi đã trực tiếp phế Trầm Văn Thụy, trong nháy mắt lại bảo hắn cho Trầm Văn Thụy ăn thuốc trợ hứng.
Đến lúc đó Trầm Văn Thụy nhất định là cả người khó chịu, muốn xoa dịu lại hoàn toàn không có cách nào để xoa dịu.
Diệp Mạch chán ghét lau tay mình, nói với Lục La: "Hai người các ngươi đi xem quần áo nào thích hợp với các ngươi cô nương, những thứ thích hợp đều mua hết."
Sắc mặt Lục La trắng bệch, cùng với Tử La hai người cứng ngắc đi chọn lựa quần áo.
"Chưởng quầy, nhã gian, có không?" Diệp Mạch khinh thường hỏi.
Quản sự gật đầu như giã tỏi: "Có, có, ta lập tức đi an bài cho ngài."
Ma quỷ, Đại thiếu gia này của Lư Dương Hầu phủ rõ ràng là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc - vua cũng thua thằng liều!
Vào nhã gian, Tần Hảo nhìn Diệp Mạch muốn nói lại thôi.
Diệp Mạch thản nhiên nói: "Có phải cảm thấy ta là vì nàng mới tra tấn Trầm Văn Thụy như vậy hay không?"
Tần Hảo cúi đầu, lo lắng vặn khăn tay.
"Ta chính là vì nàng." Diệp Mạch nâng cằm nữ tử trước mặt: "Tần Hảo, ta có thể cho phép những người khác sỉ nhục ta hết mức, nhưng không cho phép người khác sỉ nhục nàng. Nàng đi theo ta, không có tiệc cưới, ngay cả bái đường cũng không có trưởng bối chứng kiến. Nếu nàng tiếp tục vì ta mà chịu uất ức như vậy, Diệp Mạch ta không xứng là phu quân của nàng."
Tần Hảo cắn môi, hai mắt ửng đỏ: "Phu quân, ta chỉ cảm thấy chàng vì ta mà chọc giận những người đó thật không đáng. Bọn họ nhất định sẽ lấy chuyện Trầm Văn Thụy đến gây khó dễ cho chàng."
"Nàng là thê tử duy nhất đời này của Diệp Mạch ta, tất nhiên ta sẽ không để nàng bị người ta xem thường."
Tử La và Lục La chon mấy bộ quần áo tiến vào, nhưng Diệp Mạch chưa nói rời đi, ngược lại là cho người đóng cửa nhã gian lại.
Tính toán thời gian, dược tính của Trầm Văn Thụy đã phát tác, mà hắn mới vừa bị phế, nhất định là vô cùng đau đớn.
Trường hợp như vậy không thích hợp để nữ nhân như Tần Hảo nhìn thấy.
Diệp Mạch nâng tay: "Trúc Cẩm, ngươi ra ngoài canh chừng. Đừng để cho Trầm Văn Thụy va chạm người không liên can."
Thanh Tú Các loạn thành một đoàn, Trầm Văn Thụy vài lần muốn vọt vào nhã gian, đều bị Trúc Cẩm ném ra. Sau vài lần bị ném ra, Trầm Văn Thụy quỳ rạp trên mặt đất thở hồng hộc. Đau đớn trên người kích thích thần kinh của hắn, nhưng lại khó ngăn chặn được khô nóng trong cơ thể.
Diệp Mạch! Trầm Văn Thụy oán hận đập xuống đất, hắn nhất định phải đem Diệp Mạch thiên đao vạn quả[1] ! Còn muốn đem Tần Hảo chiếm làm của mình!
[1] Thiên đao vạn quả: Hình phạt băm thành trăm mảnh; chém ngàn vạn nhát đao
Nhìn Trầm Văn Thụy hôn mê bất tỉnh, chưởng quầy run rẩy hai tay, sai người đến Lật Dương Bá phủ báo tin.
Cửa nhã gian từ bên trong mở ra, Diệp Mạch ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, nhíu mày không vui.
Tần Hảo hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu bình tĩnh rời Thanh Tú Các.
Chưởng quầy nhìn đoàn người bọn họ rời đi, thở phào nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn tê liệt ngồi dưới đất: "Mau, nhanh đi báo cho Nhị hoàng tử. Việc này, Diệp Mạch đắc tội Lật Dương Bá phủ, còn phế đi đứa con duy nhất của Lật Dương Bá Thế tử, nhất định sẽ lớn chuyện."
Bởi vì liên quan đến Trầm Văn Thụy, Diệp Mạch và Tần Hảo không còn tâm tư đi dạo phố. Tần Hảo đưa danh sách đã liệt kê: "Tử La, ngươi cùng Trúc Hoài đi mua toàn bộ những thứ này."
Diệp Mạch ngồi trên xe lăn thượng, thở dài: "Có phải đã làm nàng sợ hay không?"
"Không có." Tần Hảo ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn Diệp Mạch: "Phu quân là vì tốt cho ta, là đang giữ gìn thanh danh của ta, tôn nghiêm của ta. Phu quân, ta muốn nói với chàng, ngay từ đầu gả cho chàng, cũng không phải là ta tự nguyện. Do nhị phòng trong nhà bức bách, ta chỉ có thể bước lên con đường này."
Diệp Mạch cúi đầu, cảm thấy thất bại.
Bàn tay ấm áp mềm mại không xương nắm lấy bàn tay to của Diệp Mạch, Tần Hảo mang ý cười trong suốt nhìn hắn nói: "Nhưng hành động của phu quân trong khoảng thời gian này, ta đều thấy hết, cũng cảm thấy rất cảm động. Tuy rằng ta không phải tự nguyện gả cho chàng, nhưng hôm nay ta cũng không cảm thấy hối hận."
Một người chồng có thể đối xử hết lòng với mình thì dù là bản thân tự chọn lựa cũng không nhất định chọn ra được.
Sắc mặt Diệp Mạch nặng nề nhìn chằm chằm nữ tử tựa lên đầu gối mình, chậm rãi vuốt sợi tóc của nàng. Vẻ mặt hắn cũng không vui vẻ, ngược lại có chút khuynh hướng bạo ngược.
Hắn nghe ra được, hiện giờ Tần Hảo không hối hận, nhưng chỉ là vì cảm động, mà cũng không phải là để tâm đến con người hắn.
Trở về Hầu phủ, Đan Quế chờ ở cửa: "Đại thiếu gia, Thiếu phu nhân, Hầu gia và Phu nhân mời hai vị đến chính sảnh."
Diệp Mạch nhướng mày, thấy ánh mắt Tần Hảo có vẻ mỏi mệt, không vui nói: "Có việc thì bảo bọn họ đến Tùng Cảnh viện."
Đan Quế kinh ngạc nhìn theo bóng dáng bọn họ, nàng biết tính tình của đại thiếu gia, nhưng nàng không nghĩ tới chính là ngay cả đại thiếu phu nhân cũng có thể không quan tâm mà xoay người bước đi?
Trước đó nét mặt đại thiếu phu nhân vẫn tốt, ra Hầu phủ một chuyến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đan Quế đem nguyên văn lời nói của Diệp Mạch nói cho Diệp Huy và Trầm Quân Như nghe, chén trà trên tay Diệp Huy lại một lần nữa rơi trên mặt đất.
Trầm Quân Như mở miệng an ủi vài câu, quản gia bên ngoài hoảng hốt chạy vào: "Phu nhân, Bá gia đến đây."
Trầm Quân Như kinh ngạc đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: "Sao Phụ thân lại đến đây? Có nói gì không?"
"Bá gia rất giận dữ, còn đánh bị thương hai gã sai vặt của Hầu phủ."
Trầm Quân Như thở dài một tiếng, phụ thân của mình tính tình vẫn không tốt như vậy.
Lật Dương Bá tức giận râu mép run lên, trên tay mang theo cái roi, tức giận nói: "Diệp Mạch ở đâu? Bảo hắn lăn ra đây!"
Trầm Quân Như đoạt lấy roi trên tay hắn: "Phụ thân, đây là Hầu phủ, không phải Lật Dương Bá phủ! Người cầm roi đánh gã sai vặt Hầu phủ, đây là muốn làm cái gì?"
"Ta làm cái gì? Ngươi có biết Diệp Mạch phế đi Thụy ca nhi hay không! Thụy ca nhi đã là một phế nhân! Hắn là đứa con duy nhất của ca ca ngươi, hiện giờ bị Diệp Mạch phế đi, ta không nên lấy lại công đạo sao? Ngươi lập tức đưa ta đi gặp Diệp Mạch!"
Lật Dương Bá đoạt lại cái roi, hung hăng quất lên núi giả.
Trầm Quân Như ngây ngốc tại chỗ, không thể tin nói: "Người nói, Diệp Mạch hắn phế đi Thụy ca nhi? Thụy ca nhi là phế nhân?"
Lật Dương Bá ghét bỏ bà ta lằng nhằng, mạnh mẽ đẩy Trầm Quân Như sang một bên, hướng đến chính sảnh.
Sắc mặt Trầm Quân Như trắng bệch, môi run run: "Đan Quế, không phải là ta nghe lầm chứ? Thụy ca nhi.."
"Phu nhân, người không có nghe lầm. Bá gia nói Thụy thiếu gia bị Đại thiếu gia phế rồi. Phu nhân, người cũng không thể ngã xuống, Bá gia nổi giận đùng đùng đến đây, nhất định sẽ không bỏ qua. Tính tình Bá gia không tốt, nhưng mà tính tình Hầu gia cũng không tốt."
Trầm Quân Như bỗng chốc lấy lại tinh thần, nghiêng ngả lảo đảo hướng đến chính sảnh chạy đi.
Trong chính sảnh, hỗn độn một mảnh. Lật Dương Bá quơ roi, đem tất cả bài trí trong chính sảnh phá hủy triệt để.
Lúc Trầm Quân Như đến nơi, roi kia đang hướng đến Diệp Huy. Bà ta trực tiếp chắn trước mặt Diệp Huy, "Phụ thân, có phải người điên rồi hay không! Việc này chúng ta cũng vừa mới biết, người nên đi tìm đầu sỏ gây nên mà hỏi rõ ràng, chứ không phải ở trong này phát hỏa với Hầu gia!"
"Diệp Mạch là do hắn sinh ra, ta tìm hắn tính sổ cũng không sai!" Lật Dương Bá chỉ vào quản gia: "Lập tức đưa ta đi tìm Diệp Mạch."
Quản gia bình tĩnh, mang theo Lật Dương Bá hướng đến Tùng Cảnh viện.
"Thiếu gia, Lật Dương Bá đến đây, sắp đến cửa viện." Trúc Hoài bưng một đống táo đông chạy vào: "Có cho hắn vào không?"
Diệp Mạch lau sạch bọt nước trên quả táo mới đưa cho Tần Hảo: "Nàng đợi ở bên trong, ta đi một chút sẽ trở lại."