Màu sắc, đích thật là màu Trầm Quân Như thích nhất. Xiêm y trong phòng bà ta nhiều nhất chính là màu lam, trâm cài, khuyên tai đa số đều là màu lam.

Màu sắc không phải đáng sợ nhất, đáng sợ chính là đồng tâm kết kia. Mặc dù không phải bà ta đích thân làm, nhưng cái này đúng là do Đan Quế làm ra.

"Nếu đồng tâm kết do tự mình làm thì trên nhánh cuối chắc chắn sẽ có điểm khác biệt. Đan Quế cô nương đã chết là nha hoàn hồi môn của phu nhân, có thể đem những thứ ngày thường phu nhân và Đan Quế lý sử dụng đến để so sánh một chút."

"Tần Hảo!" Trầm Quân Như run rẩy hai tay, khóc lóc thở không ra hơi: "Sau khi ngươi gả đến đây, ta có bao giờ bày ra tư thế bà bà ở trước mặt ngươi không? Ta không để ngươi đến thỉnh an sớm tối, ngươi muốn làm gì thì làm. Trong tình cảnh này, vì sao ngươi còn muốn hắt nước bẩn lên người ta? Có phải ngươi nghĩ rằng người là tức phụ của Mạch ca nhi, là đích trưởng tức (con dâu cả) của Lư Dương Hầu phủ, cho nên ngươi muốn quyền quản sự trong nhà hay không? Nếu như ngươi thật sự muốn thì nói một tiếng với ta là được, vì sao phải bày kế hãm hại ta?"

Diệp Huy lập tức đánh giá Tần Hảo. Đúng vậy, một khi Trầm Quân Như gặp chuyện không may, người có lợi nhất chính là Tần Hảo và Diệp Mạch.

Nhất là Tần Hảo, nàng sẽ thuận lợi chưởng quản công việc lớn nhỏ trong phủ.

Ánh mắt Diệp Huy lạnh lùng, trước mặt mọi người nói: "Việc này ta sẽ điều tra rõ ràng, về sau không ai được phép nói chuyện này trong nhà nữa!"

Diệp Mạch cười lạnh trong lòng, Diệp Huy không muốn bọn họ nhúng tay vào chuyện của Hầu phủ, cho nên tình nguyện đội cái nón xanh này (bị cắm sừng) ở trên đầu.

Cố thái y theo Diệp Mạch trở về Tùng Cảnh viện, nhưng cung thao thì bị Diệp Huy cầm đi.

Vào khoảnh khắc Trầm Quân Như nhìn thấy Diệp Huy cầm cung thao đi thì sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sợ hãi. Hết thảy đều xong rồi! Cho dù là giữ được danh hiệu Lư Dương Hầu phu nhân của bà ta, nhưng ở trong lòng Diệp Huy nhất định sẽ sinh ra một cái gai, một cái gai cả đời cũng không nhổ ra được.

Tần Hảo lẳng lặng theo sát Diệp Mạch, chờ vào phòng mới mở miệng hỏi: "Phu quân không định truy tìm căn nguyên sao? Dựa theo ý tứ của Hầu gia, hình như là muốn giữ lại phu nhân."

"Ở trong lòng ông ta, thanh danh của Hầu phủ quan trọng hơn hết. Chuyện giữa Cố thái y và Trầm Quân Như, người sáng suốt vừa thấy thì biết là thật, ông ta đương nhiên cũng không ngoại lệ. Hiện giờ chỉ là không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài, làm cho Hầu gia là ông ta bị người nhạo báng trên triều đình. Tuy nhiên, chuyện này không dễ dàng qua đi như vậy! Chuyện này, còn phải nhờ nương tử giúp ta một việc."

Diệp Mạch cười dịu dàng, nhìn Tần Hảo với ánh mắt ôn nhu mà kiềm chế.

Tần Hảo hơi rủ mặt xuống, ngượng ngùng nói: "Phu quân, mời nói."

"Tìm Diệp Trăn và Diệp Châu ăn một bữa cơm và trò chuyện, nói với họ nàng lo lắng về chuyện của phu nhân."

Diệp Mạch điểm đáo tức chỉ[1], Tần Hảo lập tức phản ứng lại, còn không quên liếc Diệp Mạch: "Phu quân, chiêu này của chàng cũng quá tổn thương người."

[1] (点到即止) điểm đáo tức chỉ: Người thông minh nói chuyện hiểu lời giản dị mà ý tứ sâu xa, người trí tuệ nói chuyện giỏi ngừng đúng lúc, nhiều tầng ý nghĩa, người cơ trí hiểu chuyện lời nói ba phần, dư âm vô tận.

Hai tỷ muội Diệp Châu rất ngạc nhiên đối với việc Tần Hảo mời các nàng đến Tùng Cảnh viện.

Từ sau bữa tiệc đính hôn kia, trong phủ đã có tin đồn. Hơn nữa mấy ngày nay, các nàng muốn đến chính viện thỉnh an đều bị Đan Hà mời ra ngoài.

Hai người biết rõ Tùng Cảnh viện không thể hòa thuận với bọn họ, nhưng để biết được sự thật, bọn họ lại không thể không đến.

Tần Hảo sai người đến Túy Quân lâu đặt một bàn tiệc rượu, trong bữa tiệc, dịu dàng cười nói: "Sau khi ta gả đến đây, vẫn chưa cùng hai vị muội muội trò chuyện, là do ta thất lễ. Cho nên hôm nay ta sai người đến Túy Quân lâu gọi một bàn tiệc để bồi tội với hai vị muội muội."

Diệp Trăn ngờ vực nhìn Tần Hảo chằm chằm, nhìn thật lâu vẫn không nhìn ra thần sắc nàng có gì không thích hợp. Còn Diệp Châu lại vì Tần Hảo nói lời khiêm tốn mang theo thái độ xin lỗi mà cảm thấy nàng đang tự hạ thấp mình.

"Đại tẩu tốt hơn Đại ca nhiều, Đại ca luôn không thừa nhận chúng ta là muội muội của huynh ấy, nói như thế nào đi nữa, mọi người đều là huyết mạch của Lư Dương Hầu phủ. Vị trí Thế tử vị chỉ là vật chết, Đại ca cần gì phải vì vị trí Thế tử này mà lạnh nhạt với chúng ta chứ? Đúng rồi, Đại tẩu, mấy ngày trước đây các người từ bên ngoài trở về rồi đến chính viện, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Ngày đó nàng chặn Diệp Mạch ở cửa, nhưng bị Diệp Mạch hù dọa liền lập tức trở về Lệ Cảnh viện. Hiện giờ nghĩ đến lại cảm thấy hối hận, nếu mình đi, là có thể biết chuyện gì đã xảy ra ngay từ đầu.

Nghe vậy, Tần Hảo buông đũa, thở dài: "Đó đều là chuyện của người lớn, hai vị muội muội là khuê nữ chưa đính hôn, vẫn không nên biết."

"Đại tẩu, tẩu nói cho chúng ta biết đi. Trừ khi hôm nay tẩu không phải thật lòng mời chúng ta ăn cơm!" Diệp Châu khinh thường liếc Tần Hảo một cái, cười lạnh quay mặt đi.

Tần Hảo lập tức tỏ vẻ khó xử, ấp a ấp úng nói: "Bởi vì việc này vẫn chưa được điều tra rõ ràng, cho nên ta cảm thấy nói ra sẽ bất lợi cho phu nhân. Hai vị muội muội đều là cô nương do phu nhân sinh, nếu ta nói chuyện này cho hai vị muội muội nghe thì cũng hơi quá phận."

Lời vừa nói ra, Diệp Châu và Diệp Trăn ngày càng tò mà và lo lắng, lập tức nói là không trách Tần Hảo.

Lúc đầu Tần Hảo vẫn không muốn nói, đến khi thật sự là bị quấy rầy đến chịu không nổi mới không kiên trì mà nói ra mọi chuyện xảy ra hôm đó.

Diệp Châu thét chói tai phản bác: "Không thể nào! Nương không thể nào làm ra chuyện như vậy, đây tuyệt đối là tên thái y kia đang bôi nhọ! Phụ thân thật hồ đồ, sao có thể không tin mẫu thân?"

Diệp Trăn mặc dù kinh ngạc, nhưng thần sắc không dễ kích động như Diệp Châu, ngược lại là bình tĩnh hỏi: "Người đó đã đưa ra tín vật gì sao?"

Tần Hảo nhìn Diệp Trăn đầy ẩn ý, thì ra Diệp Châu chỉ là cái bia ngắm, vị nhị cô nương này mới là người thật sự lợi hại.

Cùng lúc đó, Tần Hảo cảm thấy bản thân đã bị Diệp Mạch hoàn toàn làm hư rồi. Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như vậy. Bản tính nàng rất hiền lành, lúc nói chuyện với người khác làm sao có thể giáp thương đái bổng[2] đây?

[2] Giáp thương đái bổng/夹枪带棒: Kẹp thương mang gậy (trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai)

"Là cung thao, phía trên cung thao còn có một nút đồng tâm kết. Ta và phu quân nghĩ lúc trước đều là Đan Quế hầu hạ bên người phu nhân, cho nên những thứ như vậy hẳn là do Đan Quế làm. Bởi vì muốn trả lại trong sạch cho phu nhân, nên cung thao kia bị công công (cha chồng) cầm đi."

Sắc mặt Diệp Trăn hoàn toàn thay đổi, trong lòng lập liên kết các thông tin lại với nhau.

Người là do Diệp Mạch mang về, vậy người này nhất định là có quan hệ với chuyện của Diệp Mạch. Tính tới tính lui, cũng chỉ có một chuyện của Cố Văn Ngọc thôi. Nếu thật sự là có liên quan đến Cố Văn Ngọc, làm sao Diệp Mạch lại dễ dàng buông tha?

Cho nên, hiện giờ bình tĩnh như vậy, thật ra là Diệp Mạch muốn dùng thủ đoạn lợi hại hơn để đối phó với bọn họ sao?

Diệp Trăn hít sâu, ánh mắt thiêu đốt nhìn Tần Hảo, lạnh lùng nói: "Đại tẩu cố ý mời ta và tỷ tỷ đến ăn cơm phải không? Có phải là Đại ca muốn tẩu nói chuyện này cho hai tỷ muội chúng ta biết hay không? Còn làm phiền Đại tẩu nhắn lời với Đại ca, mặc kệ mẫu thân đã làm gì, bà vẫn là mẫu thân thân sinh của ta và tỷ tỷ! Nếu như Đại ca thật sự muốn xuống tay với mẫu thân, bốn huynh muội chúng ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn!"

Diệp Trăn nói xong, hoàn toàn giống như không có việc gì cầm lấy bát đũa: "Đồ ăn của Túy Quân lâu vẫn luôn ăn ngon như vậy, Đại tẩu thật đúng là tốn kém. Tỷ tỷ, chúng ta ăn xong rồi lại trở về."

Khóe mắt Tần Hảo ngậm cười, lẳng lặng nhìn Diệp Trăn, Diệp Trăn thú vị hơn rất nhiều người trong phủ này. Có thể nhìn rõ, nghĩ xa, chỉ là không phân rõ tốt xấu, lựa chọn một con đường đi vào đen tối.

Ngày hôm sau, chuyện giữa Trầm Quân Như và Cố thái y lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Trầm Quân Như tức giận hai mắt trợn trắng, ngất đi mấy lần.

Đan Hà nơm nớp lo sợ đứng ở trước giường bà ta: "Phu nhân, nô tỳ đã điều tra qua. Lời đồn bên ngoài là từ Lệ Cảnh viện truyền ra, chính là người bên cạnh Đại cô nương."