Tác giả: Tô Nhàn Nịnh

Edit by Freya

“Ba, con không biết, thật sự không biết.”

Tần mẫu lập tức phủ nhận, trong lòng càng phiền chán, loại chuyện này Bùi Doãn Ca vậy mà không nói sớm.

“Không biết? Cô quan tâm Ca Nhi vài câu, người hầu dám bắt nạt Ca Nhi như vậy sao!?”

Ông nội Tần trước mắt đột nhiên biến đen, Bùi Doãn Ca thấy ông quá xúc động, lập tức đỡ lấy ông.

“Ông nội, ngồi xuống trước đã.”

Bùi Doãn Ca đỡ ông nội Tần ngồi xuống, lại lấy ra một cái túi giấy, bên trong lấy ra một chiếc khăn quàng cổ.

“Món quà này, phải mất hai ba tháng nữa, ông nội mới có thể dùng được.”

Bùi Doãn Ca cười, đuôi mắt xinh đẹp nhếch lên.

Khăn quàng cổ này là nguyên chủ làm cho ông nội Tần. Nhưng chỉ đan được một nửa, tối hôm qua sau khi làm xong dự án, cô đột nhiên nhớ lại.


Cho nên Bùi Doãn Ca cũng học video, đan đi đan lại, làm cả đêm.

“Này, đây là Ca Nhi đan?”

Ông nội Tần nhịn không được kích động hỏi.

“Ân, không biết ông nội có thích hay không.”

“Thích, ông nội rất thích! Đây là Ca Nhi tự tay làm, so với cái gì cũng tốt hơn!”

Ông nội Tần cầm lấy khăn quàng cổ nhìn nhìn, cười đến đôi mắt nheo lại, sau đó lại vô cùng cẩn thận cất vào túi.

Thấy thế.

Bùi Doãn Ca cong môi.

Hợp đồng với viện nghiên cứu vừa mới ký, ba tháng tiền lương còn chưa phát. Còn phía Ngu Mạn Nhiên, đã thanh toán tiền đặt cọc.

Nhưng cũng không đủ để cô mua quà cho ông nội.

Cho nên Bùi Doãn Ca chuẩn bị muộn, chờ sinh nhật ông nội Tần, lại bổ sung sau.

Nhưng mà.

Tần Hữu Kiều thấy một màn như thế, lại sắc mặt khó coi, tức giận đến phát run.

Món quà cô ta tặng hơn hai trăm vạn không bằng khăn quàng cổ không đến hai trăm tệ của Bùi Doãn Ca!??


Không bao lâu.

Tần phụ mở miệng xin lỗi, “Ba, chuyện này là chúng con sơ sẩy, không biết sẽ có loại chuyện này phát sinh.”

“Các người không phải sơ sẩy, là vô tâm! Hổ dữ không ăn thịt con.”

Từng chữ của ông nội Tần làm vợ chồng Tần gia đáy lòng chua trát.

Làm người sắc mặt khó coi.

Tần Hữu Kiều hận đến ngứa răng, nhìn chằm chằm Bùi Doãn Ca.

Vì sao một hai phải có Bùi Doãn Ca tồn tại?

Nếu không có Bùi Doãn Ca, cô ta chính là đại tiểu thư độc nhất vô nhị của Tần gia, ông nội sẽ không đối xử với cô ta như vậy.

Lúc này.

Cố tình Bùi Doãn Ca nâng mắt, nghiền ngẫm nhìn quét qua cô ta, lại thong thả ung dung rót ly trà.

Ai cũng không phát giác, cô gái lúc trước đầu cũng không dám ngẩng, hiện giờ thần sắc lười biếng, mỗi một cử chỉ đều vô cùng ưu nhã.

Tần Hữu Kiều nhéo nhéo nắm tay, lại giả vờ cười.


“Doãn Ca ủy khuất. Chẳng qua, nếu tôi được ông nội cưng chiều như vậy, chịu nhiều ủy khuất như vậy cũng đáng giá.”

Dứt lời.

Người khác còn tưởng rằng, Bùi Doãn Ca sẽ nói vài câu, tỏ vẻ một chút.

Nhưng không nghĩ tới, Bùi Doãn Ca chỉ là chờ món ăn đi lên, thong thả ung dung lột tôm.

Sau đó, đặt trước mặt ông nội.

“Ông nội, ăn nhiều một chút.”

“Vẫn là Ca Nhi của chúng ta hiểu chuyện, đây rõ ràng là Ca Nhi chiều ông nội!”

Đã từng là người đàn ông độc đoán trong thương trường, bây giờ lại cười đến mặt mày hòa ái, được dỗ dành vui vẻ.

Một màn này, ba người Tần gia nhìn, sắc mặt cực kém.

Trước kia, Bùi Doãn Ca quá mức được sủng ái. Bây giờ, còn có bản lĩnh đem ông nội dỗ đến  hoa tâm nở rộ.

Đột nhiên.

Cửa vang lên một tiếng cười trầm thấp.

“Nghe nói hôm nay, Tần lão tiên sinh cũng ở đây, gia phụ đặc biệt bảo cháu tới thăm.
Không biết, có quấy rầy các vị không?”

Nghe vậy, mọi người nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi đi tới.

Nhưng tầm mắt lại không tự chủ chuyển đến người bên cạnh.