“Không phải không phải, là ta nghĩ buổi tối có đồ ăn ngon nên quá kích động.
”
Tử Ngọc bị giá rẻ k1ch thích đến sặc nước miếng, không có mặt mũi nói ra sự thực, liên tục khoát tay bảo hắn tiếp tục.
Cuối cùng, nhà Thủy Oa nhặt được bốn thùng lớn, hai sọt hải sản tươi mới, tổng cộng đổi được hai lượng ba đồng bạc.
Tử Ngọc giả vờ quay lại xe la tìm đồ, kì thực nhặt ra một hộp bạc vụn từ trong mớ lộn xộn trong không gian.
Nàng ôm hộp đậu bạc, vừa mới xoay người thì phát hiện nhiều thôn dân đang xách thùng gỗ vây quanh Thủy Oa hỏi han.
"Đừng cãi nhau, tiểu công tử tới kìa!"
Thủy Oa nhếch miệng cười, ép giọng bàn tán của các thôn dân xuống, nhất thời mọi người chỉ nghe thấy tiếng hít thở, mắt đều nhìn chằm chằm vào hộp gỗ mà Tử Ngọc ôm.
Nhiễm thôn trưởng cũng không khỏi kích động, Thủy Oa vừa mới âm thầm báo giá cả cho hắn.
Trước mặt mọi người, Tử Ngọc lấy một nắm hạt đậu bạc từ trong hộp gỗ ra, Tiểu Lạc thông minh nằm đè trên hộp gỗ nhà mình, không cho bất kỳ kẻ nào chạm vào.
"Nhà Thủy Oa thúc hai lượng ba!"
“Xôn xao…”
Khi thôn dân tận mắt chứng kiến Thủy Oa đem hai lượng ba đồng đậu bạc bọc lại ôm vào trong lòng, đám người hoàn toàn sôi trào.
"Xếp hàng, từng người một, không được chen chúc!" Nhiễm thôn trưởng nghiêm mặt quát.
Hắn liếc mắt nhìn Tử Ngọc, tiểu công tử không đơn giản, tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng nhìn khí thế không giận tự uy kia, chắc chắn không phải là người bình thường.
Nếu muốn hợp tác lâu dài thì không thể làm mất mặt thôn Sa Thạch được.
Nói thật, hắn cũng cực kỳ mơ ước với thu nhập của nhà Thủy Oa, ai bảo hắn là thôn trưởng nhưng vẫn nghèo đâu!
Cứ như vậy, chỉ cần thêm một thời gian nữa, thôn Sa Thạch sẽ trở thành thôn giàu nhất ở vùng này, bọn nhỏ cũng có điều kiện đi học, Nhiễm thôn trưởng chỉ tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy cuộc sống có hi vọng.
…
Có khởi đầu tốt, kế tiếp liền đơn giản hơn rất nhiều, Tử Ngọc loay hoay đến tận khi mặt trời chiều ngả về phía tây mới mua xong toàn bộ thức ăn tươi và hoa quả khô.
Các loại hàng tươi được gần 5000 cân, tốn 85 lượng đậu bạc, hoa quả khô gần 2000 cân, tốn 165 lượng đậu bạc.
Hai bên đều vui mừng, các thôn dân đều hận không thể nâng Tử Ngọc trong lòng bàn tay.
Gần 50 hộ của thôn Sa Thạch, lúc này đều hài lòng đổi được số bạc từ tay Tử Ngọc, mỗi nhà ít nhất cũng kiếm được hai lượng bạc.
Số tiền này đã là thu nhập cả năm của những nhà giàu có trong thô năm ngoái.
Thu nhập của nhà Thủy Oa là cao nhất thôn Sa Thạch, bao gồm cả hoa quả khô, tổng cộng được 12 lượng bạc.
Thôn dân kiếm được đậu bạc đều vui vẻ, hào phóng đem sọt, thùng gỗ của các nhà đưa cho Tử Ngọc để đựng hàng.
Những thứ đó trong mắt bọn họ căn bản không đáng bao nhiêu tiền, tất cả đều là các nhà tự làm.
…
Hàng hóa chất đống trên bãi đất trống ngoài thôn, Thủy Oa lo lắng nhìn thoáng qua sắc trời sắp tối, nói.
"Tiểu công tử, người nhà ngươi khi nào tới đón, trời sắp tối rồi, nếu muộn sợ là không an toàn.
"
"Thủy Oa thúc, ngươi cứ yên tâm trở về đi! Xe ngựa sắp tới rồi, người nhà ta đều có chút hung dữ, ta sợ bọn họ làm ngươi sợ.
”
Tử Ngọc ước gì hắn lập tức rời đi, nhưng người này là người thành thật, sợ nàng sẽ bị khi dễ.
"Vậy ta về thôn trước, nếu ngươi cần người hỗ trợ, nhà thứ năm từ cửa thôn vào chính là nhà của ta.
"
Tử Ngọc liên tục xua tay, cũng hẹn Thủy Oa thời gian lần sau vào thôn.
"Thủy Oa thúc mau về đi, người nhà ngươi chắc cũng sốt ruột rồi, ba ngày sau ta sẽ lại đến mua gà vịt, hải sản cũng mua như hôm nay.
"
“Tốt tốt, tiểu công tử giữ gìn sức khỏe, chuyện ngươi giao phó ta nhất định sẽ làm tốt.
”
Thủy Oa không ngừng quay đầu lại, chỉ thấy tiểu công tử mang theo đứa nhỏ chạy vòng quanh, thú vị chính là con la nhà nàng cũng chạy chậm theo.
…
Sau Khi Dọn Sạch Kho Địch, Mang Theo Vật Tư Vượt Qua Năm Tai Họa