Tử Ngọc xém nữa tức chết, uổng công nàng thương xót mấy con gà vịt không có tự do, thế mà bọn chúng lại được ăn hải sản tươi sống.

Nàng còn đang cố gắng bắt hai con của nhỏ, đây thực sự là không thể so sánh.

"Tiểu hài tử, có thể dẫn ta đến thôn các ngươi ở nhờ vài ngày không?"
Thật vất vả mới biết được chút kiến thức cách bắt hải sản ở cổ đại, Tử Ngọc sao có thể buông tha cơ hội tốt này được.


"Tiểu Hải, Tiểu Hải, con của ta!"
"Ngươi đang ở đâu!"
"A, người ngoài thôn kia không được phép động vào người thôn Thạch Sa, ngươi có chuyện gì có thể nói với người lớn chúng ta.

"

Mấy nam nữ trưởng thành tay cầm đinh ba, đòn gánh hô hào chạy tới phía bên này, Tử Ngọc cảm thấy căng thẳng.


[Đang làm gì vậy?]
Nàng liền mặc kệ tiểu hài nhi vừa mới làm quen, một tay túm lấy Tiểu Lạc, còn không quên thùng gỗ, nhảy lên xe la vẫn luôn đi theo phía sau.

"Tiểu Lạc, mau trốn!"
Tử Lạc buông tấm chắn xuống, ngồi ở vị trí đánh xe nắm roi, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng nhìn chằm chằm năm nam nữ trưởng thành đang bước tới.

[Mẹ nó, những người này là hải tặc trên bờ à, chưa gì đã hô đánh giết rồi]
[Tức thật đấy, vậy thì đừng trách nàng đồ thôn!]
"Nương nương nương, ta ở đây!"
"Ta không sao, không phải nương ở nhà nghỉ ngơi sao?"
"Sao lại chạy ra đây?" Tiểu Hải chạy lên đỡ phụ nhân thở hồng hộc trước mặt, khóc đầy mặt nước mắt.

"Ô ô, ngươi không sao là tốt rồi, hù chết nương rồi.

"
"Nương của Tiểu Loa đến truyền lời, nói bên ngoài thôn có một tên côn đồ, dùng tiền lừa ngươi đi, nương sao có thể nằm được nữa.

"
"Mau theo nương về nhà, sau này không được phép tiếp xúc với người ngoài thôn.

"
Nương của Tiểu Hải hung tợn nhổ một ngụm về phía xe la, nhìn dáng vẻ trắng nõn của Tử Ngọc, vừa nhìn đã thấy không giống người tốt rồi.

"Nương, nương Tiểu Loa nói lung tung, chuyện là như vầy!"
Tiểu Hải vừa giải thích với năm người lớn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía xe la, Tử Ngọc nhìn mà ai thán thở ra một hơi.

Suýt chút nữa thì đánh nhau thật, tuy rằng nàng giỏi đánh nhau, nhưng có thể làm người văn minh vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Tử Ngọc vốn định tá túc vài ngày trong thôn, xảy ra chuyện vừa rồi cũng hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ này.


Dù sao ở thôn khác, bọn ho cũng có quy củ riêng của bọn họ, nàng vẫn là không đụng vào thì tốt hơn.

Sau khi biết rõ đầu đuôi sự việc, mấy người có chút ngượng ngùng giấu vũ khí trong tay đi, một nam tử gần 40 chủ động tiến lên nói.

"Tiểu công tử, vừa rồi oan uổng cho ngươi, xin đừng trách cứ nương của Tiểu Hải.

"
"Không biết ngươi có còn muốn mua chút hải sản gì không, mấy nhà trong thôn đều có một ít hoa quả khô, đều là hàng tốt ngày thường cũng không nỡ ăn.

"
"Mấy người các ngươi thật sự khiến ta rất hoảng sợ, nếu không phải ta có chút can đảm thì đã sớm bị dọa chạy.

" Tử Ngọc cầm roi trong tay, trêu ghẹo nói.

Mấy người chạy tới đều mặc một thân vải bố ngắn, phải vá mấy chỗ liền, trên mặt ngăm đen phủ kín phong sương.

“Ha ha ha, tiểu công tử chớ giận!"
"Chúng ta cũng không có cách nào khác, trước kia trong thôn từng có mấy hài tử mất tích, toàn bộ đều là thịt đau rơi từ trên người nương chúng xuống, sao có thể không đau lòng được.

" Nam tử đỏ mặt giải thích.


"Cẩn thận là tốt, ta muốn mua một ít hàng tươi, mấy loài hải sản cá tôm cua có thể ăn ta đều muốn mua, tất nhiên phải là mấy con to chút.

"
"Hàng khô ta cũng cần, chỉ cần hàng thượng hạng chất lượng tốt, ta sẽ mua với giá thị trường, không quan tâm nhiều hay ít.


“Công tử muốn lấy khi nào? Mọi người trong thôn đều gọi ta là Thủy Oa, bởi vì ta bơi rất giỏi, cho nên mọi người mới đặt tên này.


Nam nhân trung niên tên Thủy Oa vội vàng giới thiệu, bởi vì kỹ năng bơi tốt nên thường xuyên lặn xuống nước, trong nhà cũng nhiều hàng tốt nhất, chất lượng cũng là tốt nhất.

Hắn dám nói mình đứng thứ hai, trong thôn liền không ai dám xưng thứ nhất, là một người rất tự tin.

Những hàng hóa trong thôn kia đều bị thu với giá quá thấp nên vẫn không nỡ bán.