Ẩn vào trong dòng người trên quan đạo, Tử Ngọc lấy tốc độ ốc sên để rời đi, nhìn kỵ binh vội vàng chạy qua bên người, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng, môi hơi vểnh lên.

Ai có thể nghĩ tới một Thiên Khánh Đế cao cao tại thượng, lại bởi vì quốc khố trống rỗng, sau khi nếm được ngon ngọt của việc xét nhà quan viên có liên quan, đã phái ra các lộ nhân mã để truy đoạt tang vật.

Các hoàng tử tranh nhau thay phụ hoàng phân ưu, nhao nhao chủ động xin đi giết giặc, tham gia vào hành động phân chia thế lực, củng cố thế lực của mình.

Cuộc tranh đoạt quyền thế, vĩnh viễn không có điểm cuối!

Trấn Bát Lý là một tòa thành nhỏ cách Vân Đô gần nhất, bởi vì cửa thành không mở nên rất nhiều người chỉ có thể dừng lại ở đây.

Khi Tử Ngọc theo đám người đi bộ vào trấn Bát Lý, trên đường phố cổ kính đã treo các loại đèn lồ ng.

Tửu lâu ồn ào tiếng người, quán ăn nhỏ bên đường cũng vây đầy thực khách hoặc ngồi hoặc đứng, các khách đi3m lớn nhỏ đều treo bảng hiệu đầy khách ở cửa.


"Ca ca, thật nhiều người!"
Tử Lạc đứng trong sọt, tò mò đánh giá trấn nhỏ huyên náo này, vuốt vuốt cái bụng nhỏ có chút phồng lên quan sát trái phải.

"Không còn khách đi3m trống, Tiểu Lạc nói xem phải làm sao bây giờ?"
"Ở nhà mới!"
"Ha ha, không thể tùy tiện ở nhà mới, ca ca dẫn ngươi đi tìm chỗ ở.

"
Tử Ngọc xoay người đi về phía con phố nhỏ, dừng lại trước một trạch viện ngói xanh hơi cũ.

Dưới ánh đèn lồ ng mờ nhạt, tiểu thiếu niên ước chừng mười tuổi mặc y phục thư sinh được tẩy đến mức có chút bạc màu, tay cầm một quyển sách ố vàng lẩm bẩm.

"Tiểu ca nhi, người lớn trong nhà ngươi có ở đây không, thỉnh được gặp mặt nói chuyện.

" Tử Ngọc chắp tay nói.

"Công tử hẳn là muốn ở lại đi!"
Tiểu thiếu niên thu hồi sách nói một câu trúng đích, dường như hắn đứng đây là vì chờ người, có lẽ đã quen nhìn thấy người lui tới nên cũng không quá hiếu kỳ với sự xuất hiện của Tử Ngọc.

"Tiểu ca nhi thông minh, khách đi3m trên trấn đã đầy, ta và tiểu muội không có nơi nào để đi, có thể ở lại nhà ngươi một đêm hay không.

"
"Ăn ở có thể thu theo giá thị trường!" Tử Ngọc nhìn lướt qua cách ăn mặc của tiểu thiếu niên, nói rõ ý đồ đến đây.

"Vào đi! Trong trấn sẽ thường xuyên phát sinh chuyện này, hàng xóm xung quanh đều sẽ nhân cơ hội này kiếm được một phần tiền trợ cấp cho gia đình.


"
"Gia mẫu có bệnh trong người, ngẫu nhiên có tiếng ho khan, mong chớ ghét bỏ.

"
"Gia tỷ là một nữ lưu không tiện gặp khách, mong thứ lỗi! Nhưng nàng nấu ăn rất ngon, mời!"
Thiếu niên ăn nói thỏa đáng, mặc dù y phục mộc mạc nhưng lại không có một chút cảm giác tự ti, Tử Ngọc cười gật đầu, tiến vào viện.

Tử Ngọc bước vào, nhìn lướt qua ánh nến phía bắc tiểu viện này, đi theo tiểu thiếu niên vào sương phòng thứ hai bên trái.

Bên trong gian phòng sát vách có người ra vào, xem ra cũng là người tới tá túc, nghe giọng nói có vẻ là một cắp mẹ con tuổi hơi lớn.

"Tiểu ca nhi, chuẩn bị cho chúng ta hai phần cơm tối thêm một phần canh trứng, còn có nước nóng dùng để tắm rửa.

"
Tử Ngọc lấy ra hai hạt đậu bạc từ trong đai lưng rộng, lúc lấy ra đã bị nàng bóp dẹp.

"Tạ công tử, một hạt đậu bạc là đủ rồi!"

"Đợi lát nữa còn muốn hỏi thăm ngươi một số chuyện, coi như ta trả phí hỏi thăm cho ngươi.

"
"Được, lập tức tới liền!"
Tiểu thiếu niên cao hứng lớn tiếng đồng ý.

Hắn nắm hai hạt đậu bạc trong lòng bàn tay, chỉ vài bước đã lách vào phòng bếp, uống một ngụm nước rồi lại tiến vào chính phòng, đưa hạt đậu bạc trong tay cho mẫu thân nằm trên giường.

Tử Ngọc ở trong sương phòng nghe được tiếng hai mẹ con vui vẻ nói chuyện, nàng cười vươn ngón tay quét mặt bàn đặt gần giường, hài lòng gật đầu.

Dùng nước nóng được đưa tới để rửa mặt, thay một thân y phục sạch sẽ, nếu không chú ý sẽ không ai biết bọn họ đã thay y phục.