Editor: Autumnnolove

---

Một số khách mời và thực tập sinh liền lục tìm con dao cầm chặt ở trong tay. Ngay sau đó, một đám người toàn thân quần áo màu đen mang mặt nạ vọt vào bên trong sơn động.

"Các người là ai?". Gã dẫn đường đẹp trai tóc vàng dùng ngôn ngữ quốc tế thông dụng để hỏi đám người mới xuất hiện.

Đáp lại lời của gã chỉ là một khẩu súng, trực tiếp đặt trên huyệt thái dương của gã.

"A!". Các khách mời và thực tập sinh ở đây chưa bao giờ đối mặt với tình thế như thế này, có vài người sợ hãi tới mức không thể không la hét.

Thanh âm của một người trong số bọn đeo mặt nạ giống như giọng của đàn ông trung niên, hắn đứng ra: "Câm miệng, nếu không liền gϊếŧ hết đám tụi mày."

Những người này đều đang chỉa súng về phía người trong sơn động, mấy người đang thét chói tai cũng lập tức mất tiếng, một đám im lặng vì sợ hãi.

"Các người là ai? Muốn làm gì?". Phù Vân Băng không có lấy súng ra.

Đối phương có hai mươi ngươi, mỗi người đều có súng, còn có mấy người được trang bị súng máy, rất nguy hiểm.

Người đàn ông trung niên cũng không vòng vo: "Bọn tao là người của Quốc tế Hắc Minh, đặc biệt tới đây để bắt cóc đám tụi mày."

"Không cần sợ, bọn tao chỉ cần tiền, sẽ không thương tổn tụi mày". Sau đó hắn lộ ra một nụ cười làm như trấn an nhưng thực ra là hàm ý đe dọa.

Nụ cười này làm cho những người ở đây không khỏi sợ hãi thêm. Bọn họ không có nhiều người từng nghe qua tên tuổi của Quốc tế Hắc Minh, những người biết về tổ chức này liền run rẩy giải thích một hai câu.

Nghe thấy mấy người này chuyên bắt cóc và buôn bán người, đại đa số mọi người đều hoảng sợ, nghĩ thầm sao bọn họ lại xui xẻo như vậy, tới tham gia chương trình thôi mà còn gặp chuyện như thế này. Càng thêm căm ghét tổ đạo diễn đã chọn địa điểm này để làm chương trình.

Hàn Trì thấy ai cũng đang hoảng loạn, chỉ có thể lên tiếng trấn an: "Mọi người đừng động đậy, không cần sợ hãi, tổ chức này chỉ cần giao đủ tiền chuộc thì sẽ không giải quyết con tin."

Nghe được lời này của hắn, không ít người mới từ từ nhẹ nhàng thở ra, bọn họ không muốn chết đâu. Còn người không có tiền đều đang cảm thấy trời đất sụp đổ.

Lạc Ninh lúc này cũng nói một câu: "Mọi người không cần sợ, chúng ta đi cùng nhau."

Không biết có phải là vì trước đó Lạc Ninh biểu hiện ra năng lực phong thủy quá mạnh hay là do lúc này mọi người tha thiết muốn tìm được cái gì đó dựa vào, cho nên lời trấn an này của cô cũng thành công khiến cho họ bình tĩnh trở lại. Cũng không biết vì cái gì, có Lạc Ninh bên cạnh, bọn họ vẫn cảm thấy an toàn hơn.

Người đàn ông trung niên quét mắt nhìn Lạc Ninh: "Người đẹp lá gan lớn đó, không tệ!"

Mấy tên đứng sau lưng hắn phụ họa huýt sáo.

Ánh mắt Lục Tuân toát ra vài phần lạnh lẽo, trên mặt của Kỷ Tinh Hành cũng tràn đầy giận dữ.

Lạc Ninh nhàn nhạt nhìn người đàn ông trung niên: "Còn muốn lấy được tiền chuộc thì khách khí với chúng tôi một chút."

"Người đẹp quả nhiên gan rất lớn". Người đàn ông trung niên cười ra tiếng. "Được, vậy xin mời các vị đi theo chúng tôi."

"Nhưng mà ngàn vạn lần đừng nghĩ tới chuyện giở trò, nếu không cây súng này của tao bất cứ lúc nào cũng có thể cướp cò". Hắn lại uy hiếp.

Trước khi tới đây, thủ lĩnh đã dặn dò bọn họ chiếu cố các nữ minh tinh một chút, đừng để họ chịu khổ. Lão đại đã muốn thương hương tiếc ngọc, bọn họ tất nhiên cũng không dám trái lời.

Lạc Ninh lạnh lùng nói: "Súng trong tay các người, chỉ cần đừng có sơ suất gì, chúng tôi tự nhiên sẽ không phản kháng."

Người đàn ông trung niên cười cười: "Tốt, rất thức thời."

Hắn vẫy vẫy tay với những người phía sau, nói; "Trói bọn họ lại, sau đó dẫn đi."

Nghe thấy sắp bị trói lại, mọi người nhịn không được lại bắt đầu khẩn trương cùng sợ hãi.

Lạc Ninh liền nói: "Trời tối như vậy, còn ở trong rừng rậm chưa khai hoang, chúng tôi không quen đi đường, trói lại rồi sao đi được?"

"Hơn nữa trong nhóm chúng tôi có người bị thương, căn bản là không có cách nào tự di chuyển trong rừng, cần phải có người dìu."

"Chúng tôi đi theo là được, trời tối đen như mực mà còn ở trong rừng rậm âm u, chẳng lẽ chúng tôi còn chạy được sao?"

Những người khác nghe Lạc Ninh nói như vậy, cũng ồn ào lên: "Đúng đúng, chúng tôi đi theo các người là được chứ gì."

"Chúng tôi tuyệt đối sẽ không chạy loạn, các người yên tâm đi."

Cho dù có muốn chạy cũng không chạy được, đám người đó có súng, bọn họ sẽ không lấy tính mạng của chính mình ra để đùa giỡn.

Người đàn ông trung niên nhìn nhìn Đồng Già đang nằm trên mặt đất, hơn nữa đám người này yếu như gà, suy nghĩ một hồi vẫn đồng ý.

"Cũng được, vậy đi thôi, dù sao muốn chạy cũng chỉ có con đường chết, chỗ này là vùng biển quốc tế, gϊếŧ hết đám tụi mày cũng không có ai truy cứu."

Mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ đứng lên, có người muốn đi lấy ba lô, lại bị những người kia ngăn cản.

Dao cất trên người đều bị lục soát lấy hết, súng trên người của Hàn Trì và Phù Vân Băng cũng bị tìm thấy đoạt mất.

Đoàn người bị áp giải ra khỏi sơn động, Kỷ Tinh Hành chủ động đi bên cạnh dìu Đồng Già làm cho hảo cảm của mọi người đối với hắn tăng lên không ít. Kỷ đỉnh lưu tuy rằng tính tình không quá tốt, nhưng làm người lại không tệ.

Đồng Già dựa vào người Kỷ Tinh Hành, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn!"

Sau khi uống thuốc xong lại đeo bùa dược, hắn đã không cảm thấy đau nữa, nhưng tay chân vẫn không thể động mạnh. May mắn là hắn đã tin tưởng đeo lá của Lạc Ninh trên người, chứ trong tình huống này mà còn bị đau như vậy thì khổ thân hắn.

Kỷ Tinh Hành lắc đầu: "Chuyện nhỏ thôi, chúng ta chung một đội, giúp đỡ nhau là việc nên làm."

Nghe được lời này của Kỷ Tinh Hành, ai cũng cảm thấy có đạo lý, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải nắm chặt lấy nhau.

Hàn Trì và Phù Vân Băng trước đó đã phát ám hiệu cầu cứu trên phát sóng trực tiếp, còn kỹ càng ám chỉ tọa độ của sơn động.

--Editor: Autumnnolove--

Sau khi bọn họ bị dẫn đi hơn nửa giờ đồng hồ, hơn ba mươi người mặc quần áo rằn ri cầm súng vọt vào sơn động. Phát hiện trong sơn động không có ai, ba lô vật dụng đều bị bỏ lại, trên mặt đội trưởng lộ ra thần sắc lo lắng cùng sốt ruột, bọn họ đã tới chậm một bước.

Vốn dĩ bọn họ có thế lên đảo vào lúc chạng vạng, nhưng không hiểu sao tín hiệu radar trên biển đột nhiên bị nhiễu sóng. May mắn là bọn họ có mang theo chuyên viên, mất hết mấy giờ mới có thể xác định được vị trí của đảo hoang, cho nên lúc này mới đặt chân lên đảo.

"Lục soát một vòng xem Hàn Trì và Phù Vân Băng có để lại manh mối gì có ích hay không". Hắn nói.

"Rõ!". Những người khác nhanh chóng đi xem xét bốn phía.

Không mất bao nhiêu thời gian liền tìm được vài thứ mà Hàn Trì lưu lại, những mảnh giấy ghi chú nhỏ được nhét vào mấy cái ba lô khác nhau. Trên giấy viết các cụm từ "Quốc tế Hắc Minh", "bắt cóc", "nghe tín hiệu", "nội ứng ngoại hợp".

Ở một cái ba lô khác, bọn họ còn tìm được một cái bản đồ địa hình do Phù Vân Băng vẽ. Hàn Trì tương đối am hiểu việc dùng thực vật để phán đoán hoàn cảnh bốn phía, còn thế mạnh của Phù Vân Băng chính là năng lực ghi nhớ phương hướng. Có nghĩa là chỉ cần hắn đi qua một lần, hắn liền có thể vẽ lại địa hình nơi đó. Mặc dù những năng lực này cũng cần thiên phú, nhưng bọn họ đều trải qua nhiều năm huấn luyện kiên trì mới đạt được thành tựu đến như vậy.

Nhìn thấy tấm bản đồ, đội trưởng nhẹ nhàng thở ra: "Mau đuổi theo, tới nơi không được rút dây động rừng."

"Đi thôi!". Một người khác cũng khá am hiểu về vẽ và phân tích bản đồ đứng dậy.

Hắn đã thuộc lòng bản đồ và đưa ra bản giải nghĩa phương hướng tương ứng với ám hiệu mà đồng đội để lại, như vậy mới thuận tiện cho hành động.

Đội cứu viện ra khỏi sơn động, dựa trên chỉ dẫn của bản đồ mà đuổi theo. Trên đường còn phát hiện không ít dấu chân được người ta cố ý lưu lại, vừa nhìn liền biết là của Hàn Trì và Phù Vân Băng.

Đi được một đoạn, người dẫn đường cầm dụng cụ bị nhiễu sóng không thể sử dụng được ngẩn người: "Cũng may là đám Hàn Trì còn để lại dấu chân dẫn đường, nếu không chúng ta gặp phiền toái rồi."

Lúc này là ban đêm, cho dù hắn có thể ghi nhớ bản đồ và phán đoán sơ bộ phương hướng đi chăng nữa, thì vẫn cần phải mất một ít thời gian mới có thể tìm ra được nơi giam giữ người.