15.11.2021

Người dịch: Autumnnolove

---

Không bao lâu, một người đàn ông một thân quần áo thường ngày màu trắng, vẻ mặt lạnh lùng, từ trong rừng cây bước ra.

Bạc Tương Tương nhìn thấy người tới, lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực đối phương.

"Thạch Ký, rốt cuộc anh cũng tới rồi!"

Thạch Ký ôm Bạc Tương Tương, ngắm nghía mái tóc dài của cô, ý vị thâm trường tiến đến sát bên tai cô cười nhẹ: "Nhanh như vậy đã nhớ tôi rồi?"

Bạc Tương Tương ngẩng đầu, ra vẻ giận dỗi liếc mắt nhìn Thạch Ký một cái: "Đáng ghét!"

Hàn Trì trốn ở trong bụi cỏ quan sát, đang muốn cầm di động ra chụp ảnh. Nhưng tay hắn vừa mới động nhẹ, Thạch Ký liền nhìn qua phía bên này. Hàn Trì lập tức không làm thêm bất kỳ động tác nào nữa, đồng thời nhắm mắt lại.

Không hổ là thủ lĩnh khu vực của Quốc tế Hắc Minh, cảm giác nhạy bén như vậy. Bọn họ cũng được huấn luyện chuyên nghiệp nên biết, nếu bị người khác nhìn chằm chằm, cũng có thể cảm giác được.

Thạch Ký nhìn nhìn bụi cỏ một hồi mới quay đầu lại, hỏi Bạc Tương Tương: "Đột nhiên tìm tôi có việc gì?"

Trên khuôn mặt của Bạc Tương Tương lộ ra thần sắc ủy khuất: "Em bị người ta bắt nạt!"

Thạch Ký giơ tay nâng cầm của Bạc Tương Tương lên, nở một nụ cười xấu xa, nói: "Chà, ai lại dám chọc cho Tương Tương nhà ta ủy khuất đến như vậy."

Bạc Tương Tương ném ra ánh mắt quyến rũ nhìn hắn: "Còn không phải là cái vị tên Lạc Ninh kia sao."

Thạch Ký nhướng mày: "Cô ta lại khi dễ em?"

Tối hôm đó là lần đầu gặp mặt, Bạc Tương Tương liền đi cáo trạng với hắn Lạc Ninh bắt nạt cô như thế nào. Cho nên gần đây hắn cũng có chú ý phát sóng trực tiếp, càng quan sát Lạc Ninh nhiều thêm vài phần.

Bạc Tương Tương gật gật đầu: "Đúng vậy, cô ta châm ngòi ly gián, làm cho các khách mời khác xa lánh em, vừa rồi cô ta còn dùng ánh mắt khiêu khích em nữa."

Cô lại đưa tay lên vẽ vài vòng tròn trên ngực hắn: "Người phụ nữ của anh bị người ta bắt nạt, anh có thể trơ mắt nhìn mà bỏ qua như vậy sao?"

"Tất nhiên là không thể nhịn được rồi". Thạch Ký câu câu khóe môi: "Đêm nay người của tôi sẽ hành động, trút giận cho em."

Trong lòng Bạc Tương Tương hết sức vui vẻ, chủ động lao lên hôn hôn Thạch Ký, "Người ta biết là anh đối với người ta tốt nhất mà."

Đáy mắt Thạch Ký nóng lên, đẩy người đến thân cây đại thụ liền....

Nghe được âm thanh hai người này đang làm gì, Hàn Trì cảm thấy may mắn là lúc nảy sợ bị phát hiện nên nhắm mắt lại, bằng không tuyệt đối sẽ bị mù mắt.

Hắn không nghĩ tới Bạc Tương Tương cùng thủ lĩnh Quốc tế Hắc Minh lại có quan hệ như thế này, hơn nữa hai người này cũng quá phóng khoáng rồi...

Nói không nên lời nhất chính là Bạc Tương Tương không ngừng than thở với người này, nói cái gì mà Lạc Ninh khi dễ cô ta. Từ lúc đặt chân lên đảo hoang tới giờ, hắn vẫn luôn là người dẫn đường đồng hành cùng bọn họ, sao hắn không nhìn thấy Lạc Ninh bắt nạt Bạc Tương Tương?

Nửa giờ sau, Thạch Ký mặc lại quần áo, "Buổi tối người của tôi sẽ tới bao vây sơn động, đến lúc đó em đừng phản kháng, tôi sẽ phân phó người âm thầm chiếu cố em."

Bạc Tương Tương gật gật đầu: "Dạ, em biết rồi

"Anh yêu, buổi tối gặp lại!". Cô giơ tay gửi cho Thạch Ký một cái hôn gió.

Thạch Ký cong môi: "Buổi tối gặp lại!".

Sau đó hắn không chút lưu luyến gì xoay người rời đi. Bạc Tương Tương sửa sang lại quần áo, cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Hàn Trì lúc này mới mở to mắt để quan sát, nhìn bóng dáng Thạch Ký rời đi hắn không tự giác nhíu nhíu mày. Không biết tại sao hắn lại có cảm giác cái người xuất hiện ở đây, cùng với người mà bọn họ nhìn thấy ở hang ổ của bọn cướp, có chút không giống nhau.

Ngay sau đó hắn lại lắc đầu dứt khoát xua tan ý nghĩ kỳ lạ này. Hai người này dáng dấp giống nhau như đúc, khí chất cũng tương đối lạnh lùng, tuy rằng người trước mắt mang đến cho người ta cảm giác có chút xấu xa, nhưng có thể là vì có Bạc Tương Tương ở đó đi.

Chờ Bạc Tương Tương rời đi một hồi, hắn mới bò dậy trở về sơn động, chỉ tiết là không thể dùng di động để chụp lại chứng cứ hai người ôm nhau.

--Người dịch: Autumnnolove--

Bên kia, Lạc Ninh đang ở trong sơn động nấu thuốc cho Đồng Già, cô đổ ra một chén cho hắn uống trước. Phần còn dư lại tiếp tục nấu cho đến khi trở thành một dung dịch sền sệt mới nhấc xuống bếp.

Sắc mặt Đồng Già lúc này cũng không còn tái nhợt giống như khi nãy nữa, mắt thường có thể nhìn thấy tinh thần của hắn tốt hơn rất nhiều.

"Tiểu Ninh Ninh, thuốc giảm đau này của em hiệu quả cũng tốt quá đi, bây giờ anh thấy ổn hơn nhiều rồi". Tuy rằng vẫn còn cảm giác đau, nhưng không cùng cấp bậc giống như cơn đau lúc nãy.

Lạc Ninh cười nói: "Chờ lát nữa thuốc phát huy hoàn toàn dược hiệu, anh sẽ đỡ đau hơn nữa, chân cũng không còn sưng lên."

Đồng Già hiện tại hết sức tin tưởng Lạc Ninh: "Tiểu Ninh Ninh, em quá giỏi, không chỉ biết phong thủy, còn biết phân biệt cây thuốc nấu thuốc."

"Thuốc này buổi tối anh lại uống tiếp sao?". Hắn thấy Lạc Ninh vẫn còn nấu thuốc trong nồi, không nhịn được liền hỏi. Loại thuốc này hiệu quả như vậy, hắn muốn uống hai lần.

Lạc Ninh trả lời: "Mỗi lần đều phải nấu quá mất thời gian, thuốc vừa rồi tìm được cũng nấu xong rồi, cho nên em đang tính dùng nước thuốc làm cho anh một lá bùa giảm đau tiêu sưng."

"Anh đeo nó ở trên người, kết hợp với uống thuốc nữa thì hiệu quả sẽ tốt hơn, thời gian hiệu lực còn kéo dài được ba ngày."

Nếu không phải tối nay các cô sẽ bị bắt, cô cũng sẽ không làm cái bùa dược này.

Đồng Già lần đầu tiên nghe thấy có chuyện như vậy thì hoàn toàn ngây ngốc: "A, ý của em là dùng nước thuốc này vẽ bùa, anh mang theo bên người sẽ có hiệu quả giống như là uống thuốc hả?"

Trước giờ hắn chưa từng nghe nói qua có loại bùa này. Vẻ mặt của những người khác cũng hết sức kinh ngạc, bọn họ cũng là lần đầu tiên nghe nói có một loại bùa có tác dụng như vậy.

Lạc Ninh gật gật đầu: "Đúng vậy, cái này gọi là bùa dược, nói chung là không có nhiều người có thể vẽ ra được đâu."

Đồng Già lập tức nói: "Tiểu Ninh Ninh, lại làm phiền em nữa rồi, thật sự thật sự rất rất cảm ơn em."

Nếu không phải đã chứng kiến Lạc Ninh lợi hại thế nào, tự bản thân cảm nhận từ đau đến muốn chết đến hiện tại chỉ còn đau một chút, hắn tuyệt đối không thể tin có thể có cái gì mà bùa dược tốt tại.

Hắn cảm kích Lạc Ninh từ nội tâm, chuẩn bị về sau sẽ hết lòng báo đáp cô ấy, nếu không có cô ấy hắn nhất định sẽ bị đau đến chết đi sống lại. Hơn nữa, Lạc Ninh còn là phong thủy sư lợi hại như vậy, hắn cũng muốn giao hảo nhiều hơn.

Lạc Ninh cười cười: "Đồng lão sư quá khách sáo rồi."

Kỷ Tinh Hành kiếm chuyện với Bạc Tương Tương, lại không nghĩ tới vô ý làm liên lụy tới Đồng Già, cho nên bản thân cô cũng có vài phần áy náy đối với hắn.

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Lúc Hàn Trì quay trở lại, nhìn thấy Lạc Ninh đang cầm một cây bút vẽ lá bùa mới, chấm nước thuốc bên cạnh rồi vẽ vẽ ghi ghi ở trên lá bùa màu vàng.

Hắn có chút giống như lạc vào sương mù, vì thế hỏi Phù Vân Băng: "Cô ấy đang làm gì đó?"

Vẽ bùa không phải là cần dùng mực chu sa sao? Sao cô ấy lại dùng nước thuốc?

Phù Vân Băng nhỏ giọng giải thích mới hắn một lần, khuôn mặt Hàn Trì cũng dại ra: "Vậy cũng được sao?"

"Chưa từng nghe nói tới cái này". Bọn họ biết những phong thủy sư thực lực chân chính vẽ bùa sẽ rất lợi hại, nhưng trước nay không nghe nói qua có loại đồ vật như bùa dược này.

Phù Vân Băng nhún nhún vai: "Tôi cũng mới biết được."

Hai mắt Hàn Trì sáng rực lên: "Cậu nói xem, nếu loại bùa này thực sự có hiệu quả, lúc chúng ta chấp hành nhiệm vụ, bị thương cũng có thể an tâm là bản thân đang được điều trị."

Khóe môi Phù Vân Băng dương lên: "Điểm này tôi cũng nghĩ tới, chờ sau khi kết thúc hành trình hoang đảo này, chúng ta tìm Lạc Ninh nói chuyện."

Hàn Trì gật đầu: "Được!"

Lạc Ninh nhanh chóng vẽ xong một lá bùa bằng nước thuốc màu xanh lục, gấp lại đưa cho Đồng Già.

"Đồng lão sư, mang lá bùa ở bên người, bùa dược sẽ chậm rãi giảm đau tiêu sưng."

"Ba ngày sau tay và chân của anh có thể khôi phục tốt hơn". Đối với hiệu quả của bùa do chính tay mình vẽ ra, Lạc Ninh rất tự tin.

Đồng Già hết sức cẩn thận nhận lấy lá bùa, nhét vào trong túi áo sơ mi đang mặc: "Được, ba ngày kế tiếp anh cũng chỉ có thể trong cậy vào lá bùa này rồi."

Lần này hắn không có bán tín bán nghi với lá bùa dược này, thật sự là sau khi uống thuốc xong thấy hiệu quả rất tốt, bây giờ bắt đầu không còn cảm thấy đau nữa.

Người ở đây bởi vì chưa từng nhìn thấy cũng chưa từng nghe qua về bùa dược, cho nên vẫn còn tồn tại một chút hoài nghi.