< Nội dung có phần máu me, có thể gây khó chịu cho người đọc, xin cân nhắc kỹ.

>
Quân Phong Ảnh thử chạy trốn, nhưng không thể.
Bởi vì Người Cầm Cờ đã rũ mắt nhìn cô: " Nói cho ta, cách thành thần.

"
Người Cầm Cờ là sự phân hóa của Vận Mệnh Chi Thần, từng là Thần linh, Người Cầm Cờ biết không ít thứ.
Nhưng hiện giờ hắn/nàng lại không tìm được cách trở về thần tòa.
Hắn/ nàng tính toán rất nhiều, nhiều lần mô phỏng tương lai, nhưng không tương lai nào hắn/nàng có thể trở thành thần linh.
Nhưng trong một tương lai, hắn/nàng nhìn thấy Quân Phong Ảnh trở thành Thần.
Vì vậy hắn/nàng giúp đỡ Quân Phong Ảnh trở thành Kẻ dòm ngó vô tri, cũng sẽ giúp cô trở thành Vĩnh Hằng Quang Minh thậm chí là Lý Trí giả, hắn/nàng cho rằng Quân Phong Ảnh trở thành thần linh là do có tri thức.
Kế hoạch ban đầu vốn là như vậy, nhưng sau khi cắn nuốt Ma Lang và Kỳ Tích Chi Tử, Người Cầm Cờ lại cảm thấy không cần phiền phức như vậy, bởi vì hắn/nàng có thể cắn nuốt luôn Quân Phong Ảnh, tự mình tìm hiểu tri thức.
Những sợi tơ ngo ngoe rục rịch, tới gần Quân Phong Ảnh.

Quân Phong Ảnh lúc này mới loạng choạng đứng dậy, thân hình vẫn có chút run rẩy.
" Quang Minh!"
Quân Phong Ảnh ngẩng đầu, đôi mắt không biết từ khi nào đã biến thành màu bạch kim.
Thì ra lúc trước cô ấy thôi miên người của Băng Tuyết Thập Ngũ Khu là để bọn họ coi cô là Quang Minh Thần, từ đó đặt được yêu cầu của danh sách 4 Vĩnh Hằng Quang Minh.
Những sợi tơ trong suốt bị soi rõ, không thể ẩn giấu.
" Danh sách 4? " Giọng nói của Người Cầm Cờ vẫn giống như trước kia, ngoan ngoãn lễ phép lại có chút tò mò của trẻ con.
Nhưng là kẻ vừa giết chết 2 danh sách 4, Người Cầm Cờ không cảm thấy Quân Phong Ảnh có uy hiếp gì.
Nhưng ánh sáng lại tẩy đi một số năng lực của Âm Sư, sau khi cắn nuốt Âm Sư cũng là Người Cầm Cờ, Âm Sư khó chịu Người Cầm Cờ cũng khó chịu.
Người Cầm Cờ không muốn đêm dài lắm mộng - quan trọng là trải quan trận chiến vừa rồi hắn/nàng cũng tiêu hao một lượng lớn thần tính, không cần chơi mèo vờn chuột với Quân Phong Ảnh.


Người Cầm Cờ khống chế sợi tơ đến gần Quân Phong Ảnh, chuẩn bị xỏ xuyên qua thân thể cô rồi cắn nuốt.
Quân Phong Ảnh cắn môi, lần nữa xử dụng truyền tống, nhưng tơ của Vận Mệnh lại chặn hết đường lui của cô.
Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách!
[ Danh Sách 3: Lý Tính Giả.
Yêu cầu: Giết chết Dục Vọng.
Năng lực: Ban cho và thu hồi tri thức.

]
Không, cho dù hiện giờ cô từ bỏ dục vọng thì năng lực của Lý Tính giả cũng không đủ đối phó với Người Cầm Cờ!
[ Danh sách 3: Nhân Quả Luân Hồi.
Yêu cầu: Chứng kiến sự tử vong và sống lại của một sinh vật thần thoại.]
Quân Phong Ảnh cắn răng, không còn cách nào khác, trực tiếp chuyển qua danh sách con đường Tử Vong Chi Thần!
Cảm giác chuyển con đường thực sự rất đau đớn, thần tính của Tử Vong Chi Thần và Trí Tuệ Chi Thần đấu đá cắn nuốt lẫn nhau, Quân Phong Ảnh cảm thấy bản thân sắp bị xé rách.
Một bên là Tử vong u ám tĩnh lặng, một bên là Tri thức lạnh băng không có tình cảm.
Cố tình Người Cầm Cờ còn đẩy mạnh tấn công, Quân Phong Ảnh vừa đau đớn vừa phải cho Thần tính khởi động truyền tống.
Nhưng số lần truyền tống càng lúc càng chậm, Thần tính càng lúc càng tiêu hao.
" Phập"
" Phập "
" Phập"
Máu tươi nhuộm đẫm sợi tơ, dưới độ ấm của Băng Tuyết Thập Ngũ Khu rất nhanh đã đóng băng.
Để khó chết hơn một chút, Quân Phong Ảnh lúc này đã xử dụng hình thái sinh vật thần thoại, hình thái này lớn hơn, cũng không có điểm chí mạng như hình thái nhân loại, nhưng bị thương vẫn là bị thương, bị thương sẽ vẫn ảnh hưởng đến tốc độ của cô.
Sợi tơ của Người Cầm Cờ là vật sống, mỗi sợi tơ như là một cái miệng ham ăn, bất cứ khi nào chạm vào thức ăn đều điên cuồng cắn nuốt, cho nên lỗ thủng trên người Quân Phong Ảnh càng lúc càng lớn, vết thương cũng càng lúc càng nhiều.
Nhưng mà Người Cầm Cờ không chỉ có sợi tơ, hắn/nàng còn có may mắn, xui xẻo, thiên tai, xé rách không gian, xoay ngược thời gian, chế tạo hỗn loạn,...

Lần nữa bị nguyền rủa xui xẻo, Quân Phong Ảnh bị sợi tơ quấn thành kén, một thiên thạch của Thiên Tai dùng tốc độ không tưởng bay xuống đầu Quân Phong Ảnh.

Máu tươi bắn ra bốn phía.
" Nhân Quả...!Luân Hồi...!"
Một con sứa bò ra từ dưới thiên thạch, cùng với đó là những sợi tơ của Vận Mệnh trở nên đứt đoạn và ảm đạm.
[ Danh sách 3: Nhân Quả Luân Hồi.
Năng lực: Chuyển dời thương tổn.

]
Vì cái năng lực này, Quân Phong Ảnh chịu đựng sự ăn mòn của oán hận và hỗn loạn, chịu đựng sự xui xẻo và thiên tai, chính là để đến thời cơ thì trả lại hết cho Người Cầm Cờ!
Người Cầm Cờ không giữ được hình thái sinh vật thần thoại, tổ hợp thành nhân loại, phun một ngụm máu trộn lẫn nội tạng.
" Khụ khụ khụ...!" Người Cầm Cờ ôm ngực, điên cuồng nôn ra máu tươi, bụng đột ngột phình to ra.
Nhưng chưa chờ Quân Phong Ảnh lần nữa ra tay, cái bụng như mang thai của Người Cầm Cờ bỗng nhiên bị rạch ra một vết thương, một bàn tay trắng bệch đang từ từ chui ra.
Người Cầm Cờ bị ép quỳ trên mặt đất, bàn tay run rẩy muốn xử lý thứ trong bụng nhưng lại giống như bị khống chế, chỉ mặc cho thứ kia chui ra từ bụng mình.
Bàn tay, cánh tay, cảng tay, bờ vai, đầu, thân, chân...
"Người " kia nhìn như chậm chạp kỳ thực lấy tốc độ nhanh nhẹn chui ra khỏi bụng, sau đó lấy tốc độ kinh người lớn lên trở thành Thẩm Thần Tinh.

[ Danh sách 3: Sinh Mệnh Tế Đàn.
Năng lực: Tái Sinh]
Không ngờ lại là Thẩm Thần Tinh!
Cậu ta vốn có danh sách 5: Thời Gian Đứt Đoạn.
Lúc trước Quân Phong Ảnh cứ nghĩ Thời Gian Đứt Đoạn này là của Tử Vong Chi Thần, không ngờ lại là của Sinh Mệnh Chi Thần!
Cậu ta có hẳn ba danh sách con đường!

Có hình thái sinh vật thần thoại của Tử Vong, có Kỳ Tích Chi Tử của Vận Mệnh, lại từ Thời Gian Đứt Đoạn tăng lên thành Sinh Mệnh Tế Đàn của Sinh Mệnh Chi Thần!
[ Danh sách 1: Vận Mệnh Sủng Nhi.

]
Người Cầm Cờ run rẩy yếu ớt, sau đó giống như bị đào rỗng mà ngã xuống đất, cả người nhanh chóng khô héo, trở thành một lớp da bọc xương.
Khóe mắt Quân Phong Ảnh như muốn nứt ra, việc Thẩm Thần Tinh cắn nuốt Người Cầm Cờ khiến cậu ta trở lại danh sách 1 - Đúng vậy, Thẩm Thần Tinh từ khi sinh ra đã là danh sách 1! Nhưng bởi vì trời sinh lớn mạnh nên không kiêng nể, cắn nuốt rất nhiều sinh vật của Tử giới, dẫn đến điên cuồng.
Thẩm Thần Tinh không muốn điên, vì vậy tự móc xuống đôi mắt ẩn chứa sự điên cuồng và năng lực của mình.
Từ sanh sách 1, cậu ta ngã xuống thành danh sách 5: Thời Gian đứt đoạn, danh sách 4: Kỳ Tích Chi Tử và danh sách 3: Sinh Mệnh Tế Đàn.
Thẩm Thần Tinh đến bên người Cố Thương Vinh, ngồi xổm xuống moi một con mắt của Thẩm Ninh Hạ, lắp lên hốc mắt trống rỗng của mình.
Sau đó quay đầu, nhìn chằm chằm Quân Phong Ảnh.

Quân Phong Ảnh sởn tóc gáy.
Cố Thương Vinh thấy có người tổn thương Thẩm Ninh Hạ thì mạnh mẽ ngẩng đầu, sau đó đôi mắt dại ra.
Philips Marcus và Cố Minh Minh cũng dần dần mở mắt.
" Không!!!"
Quân Phong Ảnh hét lên, những vẫn không kịp ngăn cản hai nhân loại vô tội.
Bọn họ đã chạm mắt phải một hốc mắt trống rỗng và một con ngươi mới moi xuống của Thẩm Ninh Hi.
" Aaaaaaa!!!"
Cố Minh Minh và Philips thét lên đau đớn, con mắt bắt đầu lão hóa, nếp nhăn xuất hiện, làn da khô héo...
Quân Phong Ảnh cũng sắp điên mất, một phần là vì đối mặt với hốc mắt trống rỗng của Thẩm Thần Tinh, một phần là do cô biết Cố Minh Minh, Philips, Thẩm Ninh Hạ và Cố Thương Vinh đã bị Thẩm Thần Tinh ô nhiễm!
Nếu muốn điên, vậy cùng điên đi!!!
Thẩm Thần Tinh! Dám tổn thương người nhà của ta, ngươi nhất định phải chết!!!
Từng xúc tu trong suốt cuộn tròn lại, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng bảy màu và những tiêu chí tượng trưng phức tạp.
" Lý Tính Chi Phụ...!Trí Tuệ Chủ Thần...
Ngài là toàn biết, là chân lý không thể che lấp...
Chủ nhân của mọi ngôn ngữ...!Nhìn thấu hết thảy...!"
Quân Phong Ảnh cúi đầu, thì thầm lẩm bẩm.
" Tín đồ thành kính nhất khẩn cầu ngài chú ý...!Khẩn cầu ngài ban cho sức mạnh...!"

Thẩm Thần Tinh đã chú ý đến sự khác thường của Quân Phong Ảnh, nhưng cậu ta chỉ cho rằng cô điên rồi, cũng không đáng bận tâm.
Hắn muốn đi tìm con mắt còn lại của mình.
Nhưng đúng lúc này, hắn nghe rõ những câu cầu nguyện tiếp theo của Quân Phong Ảnh.
" Dùng một con mắt nhìn thấu hết thảy sự thật, dùng Vận Mệnh Sủng Nhi làm tế phẩm! Tín đồ khẩn cầu ngài buông xuống!"
Cùng lúc đó, động tác của Thẩm Thần Tinh khựng lại, có chút hoảng sợ nhìn về phía con sứa trong suốt bảy màu trên nền tuyết kia.
Chỉ thấy con mắt trái của Quân Phong Ảnh đột ngột biến mất, con ngươi bạch kim còn lại thành nhanh chóng lan tràn, chớp mắt sau con ngươi bạch kim đã hoàn toàn cắn nuốt tròng trắng, đồng thời trên người cô cũng bắt đầu thay đổi.
Con sứa trong suốt trở nên to lớn hơn bao giờ hết, những xúc tu trong suốt cũng đột ngột hiện lên những hoa văn con mắt không tròng mờ ảo và thần bí, vẻ mặt Quân Phong Ảnh trở nên bình thản, không chứa chút tình cảm nào.
Con người thường suy đoán tình cảm của thần linh đối với nhân loại, là cao cao tại thượng? Là ôn nhu thương hại? Là tà ác tàn nhẫn?
Thực ra rất đơn giản, khi ngươi nhìn xuống con kiến, trong mắt ngươi sẽ có tình cảm sao?
Lý trí của Thẩm Thần Tinh điên cuồng hạ xuống, cùng với đó là năng lực trên người đang bị Trí Tuệ Chi Thần hấp thu!
Thẩm Thần Tinh sửng sốt trong chớp mắt, sau đó quyết đoán tự sát, muốn lần nữa tái sinh trở về Tử giới!
Nhưng Trí Tuệ Chi Thần đã ngăn cản hết đường lui của cậu ta, ánh sáng rọi khắp trời đất, không chỗ trốn tránh.
Thẩm Thần Tinh lần nữa bị phân hóa.
Người Cầm Cờ và Ma Lang chưa bị hắn cắn nuốt hoàn toàn lần nữa sống dậy, Người Cầm Cờ ngẩng đầu nhìn Trí Tuệ Chi Thần, ngoan ngoãn cút khỏi bàn cờ, Ma Lang trực tiếp bị Lý tính ô nhiễm, đi vào Tử giới thay Thẩm Thần Tinh quản lý nơi đó - cũng trở thành Thần sử giúp Trí Tuệ Chi Thần khống chế Tử Giới.
Thẩm Thần Tinh bị ánh sáng rửa sạch không còn một mảnh.
Quân Phong Ảnh vẫn giữ lại nhân tính.
Cô không bị Trí Tuệ Chi Thần ô nhiễm.
Không những không bị ô nhiễm, cô còn được Trí Tuệ Chi Thần tặng rất nhiều thứ.
Thứ lớn nhất chính là...!Thần vị của thần.
Người Cầm Cờ từng bày bố mô phỏng tương lai, hắn/nàng luôn không tìm được cách thành thần, nhưng mà trong một lần tính toán, hắn/nàng lại nhìn thấy Quân Phong Ảnh trở thành thần.
Hắn cho rằng đó là vì Quân Phong Ảnh đi con đường của Ngôn Linh Sư, vì vậy biết cách trở thành thần, nhưng thật ra không phải.
Chỉ là bởi vì Quân Phong Ảnh bị Thần linh thiên vị, bị Thần linh nhường vị trí mà thôi.
Hoặc cũng có thể là vì Thần linh chỉ đơn thuần nhường lại vị trí.
Không ai biết một Thần linh không có Dục Vọng thì sẽ sống ra sao, có lẽ Trí Tuệ không có sự luyến tiếc với thần vị, không có sự cố chấp với Thần lực, thậm chí không còn cầu sinh dục, như một cái máy móc, đến khi có người thay thế thì sẽ nhường lại ví trí mà thôi.
Quân Phong Ảnh ngẩng đầu, hốc mắt bên trái trở nên sâu thẳm và huyền bí, giống như ẩn chứa vô vàn tri thức cấm kỵ.
Đó là con mắt của Thần linh..