Ăn ngon không?
Trương Ngọc đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng Doãn Bạch tập tễnh hướng cửa thang máy đi đến, tiếp theo rũ mắt nhìn về phía bánh kem trong lòng ngực, trong đầu óc đều là dấu chấm hỏi.

Mẹ của bạn mới?
Từ từ, hoá ra người ta đường đường là diễn viên nổi tiếng trong giới giải trí mà ở trong mắt ngài chỉ là mẹ của bạn ngài sao?
Không hổ là ngài nha, Boss
Trương Ngọc nhìn về phía Doãn Bạch giơ ngón tay cái lên.

Doãn Bạch bước đi vài bước lại quay đầu nhìn đến Trương Ngọc còn đứng tại chỗ vẫy vẫy tay: "Em còn đứng ở nơi đó làm gì, mau lên đây mau!" Không quay vào mở bánh kem mà đứng ở cửa ăn gió sao?
Trương Ngọc nga liên tiếp, vội vàng theo đi lên.

Sau khi đi đến phòng tiếp khách lầu 2, Doãn Bạch kêu Trương Ngọc đem bánh kem Tả Tĩnh U tặng lấy ra.

Không thể không nói, nhìn Tả Tĩnh U vẫn là có chút có thể làm bánh kem, ít nhất cái bánh kem này thoạt nhìn sắc hương vị đều có đủ, ra dáng ra hình.

So với bánh kem chocolate đen thùi lùi hắc ám của Tiêu Niệm trước kia làm thì tốt hơn nhiều.


Tuy là như thế, Doãn Bạch vẫn có chút không yên tâm.

Cô duỗi tay, thọc thọc Trương Ngọc: "Thử đi."
Trương Ngọc bất đắc dĩ mà nhìn cô một cái: "Boss, ngài xem cái bánh kem này đi nhiều trái cây lắm, bơ lại vừa đủ nhìn thấy liền biết ăn ngon, không có độc đâu."
Nhưng mà Doãn Bạch không nghe tiểu trợ lý giải thích, nhất ý cô hành nói: "Mặc kệ, em mau thử xem."
"Aiz được rồi được rồi." Trương Ngọc cầm lấy nĩa nhỏ, hướng bánh kem dáng hình đẹp chọn một miếng bỏ vào trong miệng rồi còn nhịn không được oán giận: "Ôi tôi đã nhìn ra rồi, ngài chính là đem tôi trở thành tiểu thái giám thử độc."
Doãn Bạch ghét bỏ mà nhẹ sách một tiếng: "Thái giám là con trai, em lại không phải."
Trong miệng Trương Ngọc lải nhải bức: "Thì cũng là nói ý đó thôi?"
Doãn Bạch nhìn người kia ăn xong cũng không nhổ ra, còn ăn rất nhiệt, liền hỏi: "Cho em ăn em cũng đừng chỉ lo ăn a, thế nào thế nào, ăn ngon không?"
Trương Ngọc gật đầu: "Ân, ngon."
Trương Ngọc nói, lại múc một muỗng, thập phần nghiêm túc mà kết luận: "Tôi cảm thấy so với đồ ngọt chúng ta ăn ở khách sạn Michelin lần trước còn ngon hơn một chút, không có ngọt nhiều như ở đó."
Trương Ngọc kỳ thật là tham ăn không lựa đồ, từ miệng cô ấy nói là ăn ngon kỳ thật đối với Doãn Bạch mà nói cũng không có kết quả gì.

Nghe người kia đánh giá như vậy, Doãn Bạch nửa tin nửa ngờ cầm lấy cái muỗng, ở bên kia múc một miếng hồ nghi nói: "Phải không? để tôi nếm thử."
Doãn Bạch múc một muỗng bánh kem bỏ vào trong miệng.

Bánh kem thơm ngọt mềm mại ở trong miệng tan ra, khoang miệng đều bị kích thích, kêu gào mình đang đói khát.

Hai mắt Doãn Bạch tức khắc sáng ngời, cô nhắc gậy gõ gõ chân Trương Ngọc, thúc giục nói: "Mau mau mau, để lên chỗ bàn kế cửa sổ đi, chúng ta pha trà uống trà chiều nào."
Trương Ngọc quay đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt đắc ý: "Boss, tôi biết ngài ăn cũng sẽ thấy ngon thôi."
Đợi khen rồi mới nói! Vừa rồi rõ ràng còn không có nói câu này!
Nhưng Doãn Bạch lười đi phản bác người kia mà chỉ khẽ hừ một tiếng, thúc giục cô ấy mau pha trà chiều cho mình.

Hai người cùng bánh kem của Tả Tĩnh U mỹ mỹ mà uống xong buổi chiều trà.

Sau đó Doãn Bạch cũng đi thư phòng, tiếp tục đọc sách trong tay.

Đại khái là vào lúc hai giờ chiều thì bảo mẫu cùng trợ lý mới được tài xế đưa tới biệt thự.

Trương Ngọc biết Doãn Bạch có chút rất khó giao tiếp với người khác, đối với người không quá quen thuộc hay không cần thiết phải tiếp xúc liền tận lực không tiếp xúc.


Cho nên sau khi người tới thì Trương Ngọc chỉ thông báo cho Doãn Bạch một câu, liền mang theo dì làm và trợ lý đi dạo một vòng.

Dì làm ở nhà là người trung niên hơn 50 tuổi, tướng mạo hòa ái, đầy đầu hỗn loạn một chút tóc đen, tên là Tống Thanh.

Trương Ngọc mang theo bà dạo bên trong biệt thự rồi nói một ít những việc cần chú ý: "Doãn đổng ngày thường đều sẽ ở nhà, nhưng ngài ấy không thích gặp người khác, cho nên dì Tống Thanh mỗi lần đến giờ làm xong ba bữa cơm thì gọi điện thoại, hoặc nhắn tin kêu ngài ấy xuống dưới ăn cơm."
"Ở biệt thự này, dì chỉ phụ trách một việc đó chính là lo cơm nước cho Doãn đổng.

Mỗi ngày dì cần nguyên liệu nấu ăn gì cứ đưa cho công ty chuẩn bị trước một ngày, bọn họ sẽ trực tiếp hỗ trợ đưa lại đây, dì cứ ở nhà nấu cơm thì tốt rồi."
Trương Ngọc ngữ tốc rõ ràng mà đem nhiệm vụ phân công xong sau đó Tống thanh giơ tay xoa xoa thái dương, có chút câu nệ mà nói: "Đã hiểu rõ Trương tiểu thư."
Trương Ngọc cười cười, lại nói: "Chỉ cần dì làm hết trách nhiệm làm đồ ăn thật tốt, đảm bảo quy luật ăn cơm ba bữa của Doãn đổng làm thân thể ngài ấy khỏe mạnh là được."
Sau khi Trương Ngọc giao công việc xong, đã để cho Tống thanh tự đi sửa soạn hành lý.

Đã an bài xong tất cả rồi cô mới quay đầu, nhìn về phía trợ lý nhỏ đi theo sau đã lâu, trầm ngâm một hồi nói: "Cô là......."
Trợ lý trẻ tuổi mặc đồ màu đen giơ tay, đẩy đẩy mắt kính trên mũi mình, thẳng thắn eo nói: "Hướng Thu."
Trương Ngọc gật gật đầu, dẫn cô ấy đi một nơi khác: "Tôi đã xem qua tư liệu của em, em năm nay mới vừa tốt nghiệp thạc sĩ quản lý, biết tiếng Pháp tiếng Anh đúng không?"
"Đúng vậy, trợ lý Trương."
Trương Ngọc cười một chút, mang theo cô ấy lên lầu hai: "Công việc Doãn đổng ngày thường cũng không quá bận rộn, cho nên em có cơ thì có thể tự mình học tập thêm."
"Nội dung làm việc hằng ngày, vẫn là chiếu cố sinh hoạt của Doãn đổng thật tốt, sắp xếp lịch trình cùng với một ít hoạt động hội họp."
Hướng Thu một bên nghe một bên gật đầu: "Tốt em hiểu."
Trương Ngọc dẫn cô ấy đi đến cuối hành lang lầu hai, trong miệng không ngừng nhắc mãi: "Trừ mấy cái này ra sau đó em còn phải đi học một ít lễ nghi, cắm hoa, cùng với trang điểm, còn có trang phục."
"Tuy rằng Doãn đổng có chuyên viên trang điểm cố định cùng phòng làm việc chuẩn bị phục sức hàng ngày cho ngài ấy, nhưng vẫn có một ít lúc không kịp, thì trợ lý phải biết bổ trang cho ngài ấy."
"Đúng rồi, chúng ta đều là trợ lý đi theo bên người Doãn đổng phụ trách sinh hoạt cho nên trong tình huống bình thường, khi ngài ấy đi nơi nào chúng ta sẽ đi nơi đó.


Vì vậy ở trong biệt thự này em cũng có phòng riêng của mình."
Trương Ngọc nói, đẩy cửa bên cạnh hành lang ra: "Đây là phòng của em, hoan nghênh em gia nhập đại gia đình này, về sau mọi người đều là đồng nghiệp."
Hướng Thu vươn tay, trịnh trọng chuyện lạ nói: "Về sau liền phiền toái chị Trương Ngọc chiếu cố, mong chị chỉ dạy nhiều hơn."
Trương Ngọc cười một chút: "Không có gì, tôi cũng ở cách vách em, sau này chúng ta hãy chiếu cố nhau thật tốt."
Rốt cuộc Boss của họ khi tùy hứng lên, muốn hái ánh trăng hái ngôi sao gì đó, thì hai người cũng phải liều mạng đi làm a.

"Dạ."
Từ khi Tống Thanh cùng Hướng Thu vào ở, bởi vì Doãn Bạch vẫn luôn ở nhà ngốc, đã trải qua mấy ngày ăn không ngồi rồi.

Nhưng rất nhanh Hướng Thu học đã học khóa cắm hoa, sau đó vài ngày đã ở trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch tiếp nhận công việc thứ nhất.

Độ khó của công việc này, lại dễ dàng đến quả thực làm Hướng Thu khó có thể tin.

Nguyên lại sinh viên tốt nghiệp thạc sĩ như cô ấy, thế nhưng bị xách ra để bồi con nít chơi.

.