Ngay lúc tin tức ồn ào đến mức gần ác liệt, tập đoàn Lục Thị cuối cùng cũng bắt đầu hành động.
Bình luận trên các trang mạng cũng bắt đầu không nghiêng về Lâm Tuyết Hạ nữa, có một số anti fan bắt đầu đứng ra mắng chửi cô bỏ tiền lên hot search, đặt bản thân ở thế yếu để lấy được sự đồng tình của cư dân mạng, tâm cơ sâu vô cùng.
Còn có một số người nói Lâm Tuyết Hạ giả bộ đáng thương, dựng nên toàn bộ tin tức nhắm thẳng và Quân Ninh và Lục Thiếu Kiệt, khiến bản thân trở thàng người bị hại, rõ ràng vừa thấy là biết ngay trong đây có vấn đề rồi.
Thậm chí còn có một số cư dân mạng bắt đầu truy tìm gia thế của Lâm Tuyết Hạ, chỉ ra việc cô là con nuôi của chủ tịch tập đoàn Lâm thị, chắc chắn đã nổi lòng tham sử dụng mưu kế gì đó để tạo thế cho bản thân, chèn ép Quân Ninh nhằm chiếm đoạt toàn bộ tài sản làm của riêng.

Những quan điểm này nhanh chóng dẫn đến một lượng lớn cư dân mạng nhảy vào bàn tán.
Mà lần này, người đứng về phía Lâm Tuyết Hạ rõ ràng ít đi rất nhiều.
Một số người vốn ủng hộ cô cũng bắt đầu dao động, bị anti fan ảnh hưởng.
“Cái cặp đôi khốn nạn tra nam tiện nữ kia rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa rồi!” Tịnh Dao đọc lướt qua những lời ngôn luận kia, kết luận một câu.
Lâm Tuyết Hạ hình như đã đoán được từ sớm, cười nói: “Tới nhanh thật.”

“Lúc này rồi mà cậu còn bình tĩnh đến thế à! Những bình luận này xuất hiện cũng không phải là dấu hiệu tốt.

Nếu cứ tiếp tục phát triển như thế, tình hình chắc chắn sẽ nghịch chuyển, đến lúc đó cậu chắc chắn sẽ mệt lớn đó!”
Tịnh Dao trợn trắng mắt nhìn cô, tức giận nói.
Đây đúng là Hoàng đế không vội thái giám đã gấp.
Mình ngồi đây lo lắng nửa ngày trời, thế mà nhân vật chính trong câu chuyện này - Lâm Tuyết Hạ lại giống như chẳng có việc gì xảy ra cả.
“Tớ biết, nhưng mà không sao đâu, cứ để bọn họ làm, tớ có thể đối phó được.”
Cô không để tâm đến bật cười, vẻ mặt như đã nắm chắc phần thắng.
Tịnh Dao không khỏi híp mắt lại, ánh mắt hơi lóe lên: “Tuyết Hạ à, cậu thành thật khai báo, cái hot search này, cậu rốt cuộc có làm hay không?”
Lâm Tuyết Hạ giật mình, bật cười: “Cậu hỏi thẳng thừng thật đó.”
“Nói vậy, cậu làm thật à?”
Tịnh Dao kinh ngạc trừng to mắt
“Tớ không làm, nhưng mà...!có người làm giúp tớ.”
Lâm Tuyết Hạ cong môi, tươi cười rạng rỡ.
Mắt TịnhDao sáng lên, có được sự nhạy bén của một người phóng viên, cô ngửi thì mùi không bình thường ở đây: “Ai?”
“Tạm thời chưa thể nói cho cậu biết được.” Cô thần bí chớp mắt.
Tịnh Dao khựng lại: “Ngay cả tớ cũng không thể nói được?”
“Ừm, tớ đã hứa phải giữ bí mật cho người ta rồi.”

“Trai hay gái?" Tịnh Dao không chịu từ bỏ, tiếp tục hỏi dò.
“Hì hì, bí mật...”
“Lâm Tuyết Hạ! Khơi gợi lòng tò mò của người khác là hành động vô đạo đức đó, cậu muốn tối nay tớ ngủ không ngon sao?”
Tịnh Dao bất mãn lớn tiếng kháng nghị.
Chỉ tiếc, kháng nghị không có hiệu quả, đã bị cô hoàn toàn làm lơ.
Ngay lúc hai người đang đùa giỡn, Tiểu Lan cách đó không xa cười lạnh gõ cửa văn phòng tổng giám đốc bộ truyền thông.
“Giám đốc, có chuyện cần báo cáo với cô.”
Ngày thường Tiểu Lan luôn hất hàm sai khiến mấy nhân viên cấp dưới, nhưng mà trước mặt vị nữ giám đốc làm việc nghiêm túc này, cũng phải thể hiện thái độ cung kính.
“Chuyện gì?”
“Là thế này, chắc là giám đốc cũng đã xem qua tin tức về Lâm Tuyết Hạ của bộ phận chúng tôi rồi.

Bởi vì chuyện này nên dưới lầu có một lượng lớn phóng viên đang tụ tập, vây chặt cửa chính, đã tạo thành tình huống nhân viên trong công ty không thể ra vào nghiêm trọng.


Bên chỗ tôi liên tục nhận được khiếu nại của các bộ phận khác, cho nên mới đến đây xin ý kiến của cô, nên xử lý chuyện này như thế nào?”
Lời này của Tiểu Lan nghe thì như đang xin ý kiến, nhưng mà thật ra lại chẳng có ý gì tốt cả.
Rất nhiều người trong Thời Đại đều biết, giám đốc truyền thông Sở Du là một người phụ nữ nghiêm túc, thủ đoạn mạnh mẽ, ghét nhất là cấp dưới của mình mang việc riêng vào công ty, ảnh hưởng công việc.
Sở Du có xuất thân nghèo khó, cố gắng rất nhiều năm mới leo lên đến địa vị ngày hôm nay, có thể hiểu được cô xem trọng công việc đến mức nào.

Tiểu Lan cũng là vì bắt được điểm này nên mới đi tố cáo Lâm Tuyết Hạ một phen.
Quả nhiên, sau khi nghe Tiểu Lan báo cáo xong, Sở Du lập tức nhíu mày lại: “Kêu Lâm Tuyết Hạ vào đây.”
“Vâng, giám đốc.”
Tiểu Lan gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý vì thực hiện được mưu kế..