Đang ngồi trước hiên nhà của mình cùng với Tenru,Haisen cảm thấy một nguồn sức mạnh to lớn đang hướng về phía sân nhà mình từ trong hư không.
Bà đứng dậy và nheo mắt lại.
Những ngọn gió bắt đầu di chuyển nhanh hơn và xoắn lại ở vùng giữa,một cánh cổng màu trắng xuất hiện.
Bước ra từ đó,một cậu thanh niên ăn mặc toàn một màu đen bước ra cùng với 4 cô gái khác.
Haisen nhận ra ngay cậu ta.
<Haruto!>(Haisen)
<Haruto-san!>(Tenru)
Cả hai cùng chạy tới. Nhưng Haruto thì khác,một mớ cảm xúc hỗn tạp xuất hiệ trong tâm trí cậu khi bỏ mặc hai người kia ở lại. Tuy biết là hai người đó chẳng bao giờ có thể gặp lại mình nhưng cậu vẫn viết bức thứ đó.
"Mình có hơi tội lỗi khi mà bỏ mặc hai người đó không?" Đó là những điều mà Haruto đang cnah cánh trong lòng bây giờ. Dù chưa gặp hai người kia lâu nhưng dù gì thì cậu đã trải qua vô số việc cùng với họ.
Ở bên cạnh,Haisen cũng đã để ý tới khuôn mặt thẫn thờ của Haruto,tính hỏi thì bà bị một cô gái nắm lấy tay và lắc đầu.
<tôi.....phải đi vệ sinh chút>(Haruto)
Xong,cậu bỏ đi luôn,bỏ lại đó Haisen và Tenru đang lơ ngơ chẳng biết điều gì đang xảy ra.
Haisen tò mò quay sang Juko và hỏi.
<thực sự thì đã có chuyện gì xảy ra với Haruto?>(Haisen)
Thực tình thì cả ba người ai cũng muốn Haruto là của riêng mình nhưng sau khi tiếp xúc với chế độ đa thê ở thế giới khác,họ đã thay đổi suy nghĩ ích kỉ của riêng mình.
Juko kể lại câu chuyện từ lúc ở nhà ăn bị dịch chuyển,cho đến kji gặp những người đã yêu Haruto,rồi tới lúc cảm xúc thay đổi trong khi đi cánh cổng để đi về. Cô cũng tiết lộ về thân phận của Rino(tên mới của Kajacys vì hơi khó đọc với mọi người) là một quỷ vương.
Lý do mà Haruto dám khởi động Darknes cũng có lẽ một phần vì hai cô gái kia. Về phía Rino,khi nhớ về cái cách chiến đấu huỷ diệt từng phần của Haruto thì không khỏi run lẩy bẩy.
<vậy là......Haruto đã phải bỏ lại ở đó cô gái Rulin và Carol đó ư?>(Haisen)
<đúng vậy đó ạ......con không nghĩ là cậu ấy có thể quên đi hai người đó ngay đâu ạ,hai người đó đã gắn bó với cậu ấy trong suốt những ngày ở đó mà?>(Rinko)
<Haruto-san đang thương....>(Tenru)
Cô bé Tenru như sắp khóc tới nơi khi nghe Juko kể.
<này mọi người.....chuyện đã qua rồi mong mọi người không đào xới lại nữa>(Haruto)
Haruto đã đứng trước cửa phòng và nói.
----------------------quay trở lại vài phút trước
Tôi đi vào nhà vệ sinh trong khi chẳng cảm thấy ổn chút nào.
Rửa khuôn mặt của mình và nhìn nó từ trong gương.
Những hình ảnh của Rulin và Carol xuất hiện trong đó,qua lăng kính cũng chính là con mắt tôi. Tôi cảm thấy hối hận khi bỏ lại họ ở đó.
<tại sao chứ!? Mình chỉ định tới đó để rong chơi thôi mà!>(Haruto)
Đấm liên tục vào bức tường bên cạnh chiếc gương,tôi hét lên.
Mình thật vô dụng,có lẽ bọn họ đang rất ghét mình.
Nhưng mà......đó chỉ là một trong các thế giới song song,đó không phải là một thế giới thật.
Tự chấn an mình bằng những câu nói đó,nhưng.....con người ở đó liệu có phải giả? Những biểu cảm khóc,bẽn lẽn,xấu hổ của họ có phải dối trá?
Nhưng có lẽ.......tôi biến mất ra khỏi tầm nhìn của họ thì sẽ tốt hơn vì tôi chỉ là một vật ngáng đường,họ còn có cuộc sống riêng vủa chính mình.
Tôi tự làm nguội cái đầu của mình lại và đi tới phòng của Haisen.
Họ đang kể chuyện của tôi với Haisen. Những nếu bắt họ dừng thì cũng hơi bất lịch sự,tôi đừng ngoài và đợi Juko kết thúc câu chuyện.
<này mọi người.......mọi chuyện đã qua rồi nên ming mọi người không đào xới lại>(Haruto)
<mình hiểu rồi>(Mọi người)
Tôi quay sang Rino,cô quỷ vương đang ngồi ru rú một góc tường.
<còn cô nữa Rino,không cần phải sợ hãi vậy đâu,tôi không làm hại tới cô đâu mà sợ>(Haruto)
<tuy cậu chưa làm gì nhưng tôi vẫn chưa thể tin lời của cậu được>(Rino)
<đó cũng là điều đương nhiên khi cô bị ép sang thế giới khác thôi nhưng......với chức trách là mộ chủ nhân,tôi có quyền cho cô một cuộc sống tránh xa khỏi nguy hiểm......>(Haruto)
Tôi quỳ xuống và xoa đầu Rino
<cho nên hãy cứ sống thoải mái ở đây nhé?>(Haruto)
Tuy không thể nhìn thấy biểu cảm của Rino nhưng có thể thấy rằng cô ấy đang run lên vì xấu hổ
<tôi....tôi hiểu rồi>(Rino)
Quay lại,những ánh mắt ấm áp đang nhìn tôi.
<trông cậu với cô ấy như là hai cha con vậy>(Juko)
<nếu nghĩ thế thì cứ việc>(Haruto)
Tôi mỉm cười.
------------------------
Đang lấy lại một chút vui vẻ thì Haruto đã nhận được điện thoại từ các cô vợ của mình.
<Haruto! Về ngay đây!>(Tất cả)
Tất cả la lên cũng một lúc khiên lỗ tai nho nhỏ của cậu chút nữa là tan hoang.
<bình tĩnh nào mọi người,có việc gì vậy?>(Haruto)
<anh biết mình đi lâu lắm rồi ko?>(All)
<đừng có đồng thanh lên như vậy! Tai tôi sắp nổ rồi đây này!>(Haruto)
<thôi được rồi,có hai việc cho anh đây,một là cha em gọi anh quay trở lại Hagaska có chút việc,hai là......anh có biết là mình đã đi bao lâu rồi không?>(Mira)
<à.....8 ngày>(Haruto)
Cậu đáp lại với những giọt mồ hôi chảy ròng ròng.
<thế khi bị dịch chuyển anh nói với tụi em là sẽ về trong bao nhiêu ngày?>(Mira)
Không cần có mặt ở nhà nhưng cậu vẫn cảm thấy đống áp lực ngút trời đang toả ra của mọi người.
<3-3 ngày>(Haruto)
Nghe thấy giọng run run của cậu thì mọi người không khỏi mắc cười,kể cả những người vợ và những người có mặt trong căn phòng đều không khỏi bật cười.
<thôi được rồi,tôi sẽ đi tới về Hagaska để xem có chuyện gì trước rồi khi về tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho mọi người được không?>(Haruto)
Bên kia đầu dây,nhộn nhịp và hân hoan hẳn lên.
<anh ấy nói là sẽ làm bất cứ điều gì cho ta kìa!!!>(Mira)
Mọi người vui sướng hét lên và cúp máy ngay lập tức.
Haruto thì thở phào trong nhẹ nhõm và ngồi bệt xuống,gì thì gì nhưng cảm giác khi bị những người vợ của mình tra hỏi thì cậu chỉ muốn kiếm cái quan tài mà chui vào.
<có chuyện gì vậy? Haruto. Trông cậu tức cười quá>(Juko)
Juko nở một nụ cười châm chọc
Còn Ruru thì khác,mặt cô ấy tối xầm lại
<nghi vấn lăng nhăng>(Ruru)
<cô nghĩ cái gì vậy? Chỉ là tôi có việc phải đi bây giờ thôi! Này Haisen,bà hãy cho họ ở nhờ một đêm nhé? Tôi phải đi có viêc bây giờ>(Haruto)
<bà hiểu rồi>(Haisen)
Haruto đứng dậy và bắt đầu dịch chuyển tới căn nhà của mình tại Hagaska.
<xin chào cậu chủ>(Hầu gái)
<mọi người hãy làm việc tiếp đi,tôi về có chút việc thôi>(Haruto)
Sau lời nói đó,tất cả quay trở lại làm việc như bình thường.
Rời khỏi nhà,Haruto cảm thấy hôm nay có chút gì đó thay đổi,cảnh vật được to thắm lên bởi những lá cớ chiến thắng,khắp hai bên đường,những người dân đang hân hoan đứng ở đó với một tay cầm hoa,một tay cầm những lá cờ nhỏ.
Vì hơi tò mò cho nên cậu dừng lại và hỏi
<bác ơi,cho cháu hỏi là hôm nay có dịp gì thế ạ?>(Haruto)
<à,hôm nay là ngày những người hùng trở về sau cuộc chinh phạt tướng quỷ tự phong>(Ông bác)
Hoá ra bọn tướng quỷ ngu ngốc tự phong mình cái chức ma vương.
Cậu thở dài ngao ngán và chen hàng để thoát ra khỏi hàng người đã đông như kiến . Chen được nửa đường,cậu vấp phải chân một người dân nào đó mà ngã ra khỏi hàng người bên đường mà ra giữa nơi xe ngựa gần đi tới.
Cậu xoa đầu và ngước mắt lên. Trên xe ngựa đang bất chợt dừng lại,hình ảnh hai cô gái Rulin và Carol đang đứng trên đó,không! Họ đanh ở ngay trước mặt cậu.
Nhưng một thế giới song song không bao giờ có chuyện những họ ở thế giới đó có thể nhớ được.
<này cậu kia! Cậu đang đứng giữa đường xe ngựa đi đấy>(binh lính)
Vì người lính này cảnh báo cậu một cách bình thường,không một chút tự cao,hay mắt để trưng bày cho nên cậu không ra tay để cho hắn phế cả đời.
<à xin lỗi,tôi bị vấp phải chân ai đó mà ngã ra đường>(Haruto)
Đứng dậy,cậu đi gọn vào phía mép trong và di chuyển cẩn thận tới chỗ guild mạo hiểm giả.
Cậu không hề biết rằng.....những giọt nước mắt vỡ oà trong hanh phúc và tức giận đã tuôn ra trên khuôn mặt của hai người mà cậu cho rằng là người lạ ở thế giới này.
Đang mắt ở hướng trước,cậu bỗng cảm thấy mùi của sự nguy hiểm và nhảy ra khỏi nơi đó.
Ở đó,Rulin đã cầm kiếm mà trực đâm cậu. Chính cậu cũng bất ngờ vì sự nhanh nhẹn của người đáng lẽ ra là một trị liệu sư. Cả Carol cũng vậy,cũng rút thanh kiếm bên hông của mình ra mà chém một đường ngang khiến Haruto phải lộn một vòng ra phía sau.
<hai người làm gì vậy!?>(Haruto)
Vì cậu nghĩ rằng trong thế giới này ,mọi thứ chỉ đều là một sự lạ lẫm,khi họ gặp cậu,họ lạ lẫm cậu và cậu cũng vậy,bây giờ cậu cũng lạ lẫm không kém cái suy nghĩ của mình.
Những giọt nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn.
<tôi....tôi quen hai người hả?>(Haruto)
<đến lúc này mà anh còn nói được những câu như vậy sao?>(Rulin)
Câu nói này đã làm cậu giật mình mà khựng người lại,tại sao?.......mọi người còn nhớ.
<5 năm trước....anh đã bỏ mặc chúng tôi một mình....anh có biết rằng chúng tôi đã đau khổ đến nhường nào không?>(Carol)
Đến lúc này,mọi chuyện đã sáng tỏ. Rulin và Carol bằng một cách nào đó có thể nhớ ra cậu bây giờ.
<tôi phải giết anh!>(Rulin)
Cả hai cùng xông lên trước những lời bàn tán trái triều của những người dân.
Cả Haruto cũng vậy,cậu đã dẹp bỏ tất cả những suy nghĩ các thứ về mọi chuyện mà chấp nhận sự thực này. Nhưng......nếu cậu cao cả đến mức mà cho Carol và Rulin chém thì khác gì tự hạ nhục mình?
{the chain of sin}
Những sợi xích tung ra từ phía sau Haruto trói chặt cả hai người kia lại.
<bây giờ.....anh vẫn không đủ dũng cảm để nói với chúng tôi một lời sao?>(Rulin)
*tiếng đứt
Những sỡi xích bị đứt tung ngay lập tức.
<cái gì!?>(Haruto)
Trước mặt cậu,một dòng mana màu xanh đặc trưng của trị liệu sư đang biến thành sức mạnh để phá huỷ sợi xích tội lỗi của cậu
<đừng dùng những skill này nữa,từ lúc đó,tôi đã phải tự lập luyện rất nhiều để không bị khống chế bởi sợi những thứ như thế này>(Rulin)
Tất cả mọi thứ dần trở lên hỗn loạn,dòng người tấp nập vừa rồi kéo nhau lùi lại để lại một khoảng trống,cứ như họ đã tự tạo ra một cái đấu trường vậy.
Hai cô gái bắt đầu thăm dò Haruto nhưng ngoài vẻ mặt lạnh nhạt cộng với điệu đứng đút tay túi quần khiến cả hai không tài nào tìm ra một chút điểm yếu nào cả. Một sự im ắng đến lạ thường mặc dù có rất nhiều người đứng ở đó.
Đấu với hai người này cũng dễ dàng thôi,kể cả quỷ vương còn không đụng nổi một móng tay vào cậu nói gì đến hai cô gái nhỏ bé đang đứng trước mặt mình.
<tôi không ngờ rằng hai người vẫn còn nhớ tôi đấy>(Haruto)
Trong một khoảnh khắc,các tế bào đang hoạt động của hai cô gái bỗng co lại vì giọng nói không chút tình người vang lên. Không biết là từ khi nào nhưng chân của cả hai người đã run lên bần bật.
Mọi người cũng vậy,tất cả đều sợ hãi đến mức tưởng chừng như ngừng thở và không thể nhấc chân đi nổi. Cứ như là có một thứ gì đó đè mình xuống vậy.
*vụt
Trong một khoảnh khắc,Carol đã bay ngước lại phía sau.
Rulin vung thanh kiếm tới chỗ Haruto ,cậu bắt nó lại bằng hai ngón tay và bẻ gãy nó.
Xong,cậu di chuyển một cách chớp nhoáng ra phía sau và phi lưỡi kiếm đó găm vào tay Carol khi cô ta định niệm phép.
Hai vị tưởng chừng như những người hùng đi dẹp loạn quỷ tướng lại có thể thua đứt một cậu thnah niên tên tuổi không rõ trước mặt mọi người.
<hai người thấy chưa? Cả hai người quá yếu đối với tôi>(Haruto)
<đừng có đùa! >(Carol)
Carol rút lưỡi kiếm đang găm sâu trong cánh tay của mình ra một cách thô bạo.
<hãy sử dụng nó đi>(Carol)
Tuy không biết cả hai đang nói về thứ gì những Haruto đã có một cảm giác chẳng lành.
Giương hai thanh gươm lên cao,cả hai tích tụ ma lực về một điểm và chạm hia lưỡi kiếm vào nhau. Một màu xanh lam bắt đầu được tái hợp khi cả hai dòng mana giáp với nhau.
<Song sát:tia phẫn nộ!>(Cả hai)
Một tia sáng bắn tới nơi cậu trai đang đứng với một tốc độ khá là nhanh. Không ai biết cậu ta còn sống sau khi lãnh chọn đòn đó hay không,mọi người chỉ biết đứng nhìn cái tia đó tiếp cận với cậu thanh niên đang đứng với khuôn mặt vẫn mỉm cười kia.
<nếu ta có thể chết.......thì tôi đã muốn chết từ lâu rồi>(Haruto)
Cậu từ từ tiến lên phía trên,nếu là người bình thương trúng chiêu này thì đã bị một lỗ trên người nhưng cậu cảm thấy rằng việc né là không cần thiết.
Cậu đứng và chỉ vào không trung
{thẩm phán:chia rẽ}
Không có gì xảy ra cả,nói đúng hơn là cậu không thi triển phép gì cả nhưng một vài giây sau,biến động lớn làm cho mọi người kinh ngạc.
Tia sáng xanh lam đang bay tới chỗ cậu trai lập tức bị chẻ đôi và cậu dùng hai tay bóp mạnh đến nỗi làm tan biến cả hai nguồn sức mạnh.
Hai cô gái quỳ xụp xuống .
Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy