Người đời nói chả sai, miệng lưỡi thế gian hệt như con rắn độc chỉ biết chầu chực mà phun ra bao lời cay đắng, độc địa gián tiếp gi3t chết mầm sống của bao người.
Từ miệng người đời thoát ra bao lời cay đắng, dè bỉu thân phận của mình, Bạch Tú Sa có chút tủi thân trong lòng.

Hai tay của cô nắm chặt một góc áo của người đàn ông, hàm răng trắng ngọc cắn chặt vào môi dưới như muốn rướm máu.
Toàn thân cô không ngừng run rẩy, hốc mắt ngấn lệ.
Đinh Thừa Phong cảm nhận được tâm trạng rối rắm của cô nàng, hắn vỗ vai an ủi cô, đưa cô đến một nơi khác, đồng thời ánh mắt đánh nhìn về một phía khác.

Dưới góc bản poster quảng cáo mỹ phẩm, một dáng người mặc áo đen, đeo mũ lưỡi trai, làm ký hiệu tay trao đổi với Đinh Thừa Phong.
Vừa đi hắn vừa nhìn, sau đó khẽ gật đầu một cái, người đàn ông áo đen kia nhanh chóng rời đi.
Đinh Thừa Phong dẫn Bạch Tú Sa đến khu bán trang phục dành cho nữ giới.

Khu này toàn là đồ đắt tiền, hàng thiết kế được nhập khẩu từ Pháp, giá trị lên đến vài triệu.
Vào giây phút cách gian hàng chỉ vài bước chân, không biết từ đâu xuất hiện một chàng thanh niên trẻ tuổi đứng chắn trước đường đi của hai người.


Sau lưng anh ta dẫn theo vài người bạn đi cùng.

Bạch Tú Sa ngẩng đầu nhìn diện mạo của đối phương, liền nhận ra đó là người quen, cô trực tiếp né tránh đi ánh mắt khó chịu đang nhìn chằm chằm lấy mình.
Không ngờ lại gặp anh ta ở đây...
Bàn tay nhỏ của Bạch Tú Sa đan vào tay của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ bé gục vào lưng của hắn, dười như đang tìm điểm tựa để né tránh đi người mà cô không muốn gặp.

Đinh Thừa Phong liếc nhìn cậu ta một cái, không nói một lời nào trực tiếp dắt Bạch Tú Sa lướt qua mặt.

Chàng trai đó đâu chịu đứng im, nhân lúc Bạch Tú Sa đi lướt ngang qua người mình, anh ta ngay lập tức xoay người lại, vươn tay tóm lấy cổ tay của cô, giữ cô ở lại bên mình.
"Tú Sa!"
Bạch Tú Sa rũ mắt nhìn xuống dưới sàn nhà, bàn tay nhỏ ra sức vùng vẫy tìm được khỏi bàn tay khác đang ghim chặt lấy cổ tay của mình.

Ấn đường của Đinh Thừa Phong nheo lại, ngay sau đó dùng một cước đá vang tay của anh ta ra khỏi tay vợ mình, tay còn lại vươn ra vòng ra sau lưng Bạch Tú Sa, ôm cô vào lòng.
"Anh bạn trẻ, cậu định động tay động chân với vợ của tôi sao?"
"Vợ cái con khỉ! Tú Sa là người phụ nữ của tôi, ai cho phép anh cướp cô ấy khỏi tay tôi, hả?"
Lục Đình Chiến không kìm được lửa giận trong lòng, không nhân nhượng gì mà xông đến, tóm lấy cổ áo mà dùng lời chất vấn với Đinh Thừa Phong.
"Con mẹ nó, anh có tự mình soi gương không? Trông anh chẳng khác gì bố của cô ấy! Anh định làm sugger daddy sao?"
Đinh Thừa Phong cười lạnh một cái, một chiêu bẻ ngược tay của Lục Đình Chiến đặt ở phía sau lưng, ánh mắt tĩnh lặng nhìn về đối phương.
"Có không biết đường giữ, đánh mất rồi giờ quay lại giở thói ăn vạ à? Người anh em, cậu đang có ý đồ cướp vợ từ tay tôi sao?"
"Anh mới là người cướp người phụ nữ của tôi! Là tôi đến trước, Tú Sa là người của tôi! Cô ấy chỉ có thể là vợ của Lục Đình Chiến này!"
Lục Đình Chiến bị vặn cổ tay, chỉ biết kêu đau một tiếng.

Ngay sau đó đưa mắt nhìn về phía Bạch Tú Sa, nói: "Tú Sa, em thật vô tâm!"
Bạch Tú Sa bấu chặt hai tay vào vạt váy, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe.

Âm thanh khóc nghẹn ngào trong cuống họng, đứng trước câu hỏi chất vất của chàng trai, Bạch Tú Sa chỉ biết lắc đầu.
Con ngươi Lục Đình Chiến như nứt rạn, hằn lên vài tia máu đỏ, trong lòng hụt hẫng khi biết tin người phụ nữ mình yêu đã lấy chồng.
Ở trong trường ai ai đều biết, Lục Đình Chiến đem lòng yêu thầm cô gái câm này từ lâu, dù là sinh viên năm cuối luôn bận rộn với việc học hành cũng như bài test thực hành, nhưng anh vẫn dành thời gian đến lớp thăm cô gái đều đặn, hôm thì đưa cô đi dạo quanh trường, hôm thì đưa cô đi ăn những món mà cô thích, có đôi lần tỏ tình nhưng lại bị cô từ chối.
Lúc đó Lục Đình Chiến có suy nghĩ, rằng cô gái đang đắn đo trước gia cảnh không mấy khán giả của mình.

Vậy nên suốt thời gian qua anh vừa học vừa làm kiếm tiền nuôi sông bản thân, giành giụm chút tiền để lo cho tương lại, đặt mục tiêu lấy học bổng trị giá một trăm triệu từ trường, từ đó sẽ tạo hình tượng tốt trong cái nhìn của cô, từ từ có được trái tim của cô nàng.
Nhưng Lục Đình Chiến về quê chăm sóc mẹ già hai tuần, đến khi lên thành phố nghe tin cô gái lấy chồng.

Anh đã bao lần đứng trước cổng biệt thự Bạch gia để tìm gặp cô, nhưng số lần đó đều bị người gác cổng nhìn thấy, cho rằng anh đến gây rối nên đuổi đi.
Lần nhìn thấy người đàn ông đưa cô đi đăng ký kết hôn, Lục Đình Chiến cũng bám theo đuôi phía sau, nhưng chỉ vài phút lơ là đã mất dấu xe của cô.

Khó khăn lắm Lục Đình Chiến mới nghe ngóng thông tin, rằng cô sẽ đến trung tâm thương mại Trạch Thiên Lục, anh liền dẫn bạn theo cùng đến đó chờ đợi, nói rõ sự việc với cô.

Khi đến nơi nghe được lời xì xào bán tán đầy tiêu cực của mọi người dành cho cô gái, trong lòng Lục Đình Chiến cảm thấy khó chịu vô cùng.


Không để chậm trễ giây phút nào, anh ngay lập tức gặp trực tiếp nói chuyện với cô, nào người bị Đinh Thừa Phong đánh trả.

"Anh đã nói hãy đợi anh mà, tại sao em lại không đợi anh?"
Đám bạn đi cùng Lục Đình Chiến trơ mắt ra nhìn, đứng chôn chân tại chỗ không dám manh động.
Mọi người có mặt trong trung tâm đều được xem màn cướp vợ đầy kịch tính, đến thở cũng không dám thở mạnh.
"Có phải em chê anh nghèo, đúng không? Em không tin tưởng vào tình yêu của anh, sợ anh không ở rể nên em mới chấp lấy một thằng đàn ông gần xứng tuổi bố của mình sao?"
"Bạch Tú Sa, em làm anh đau lòng lắm! Em biết rõ tình cảm mà anh dành cho em cơ mà! Tại sao đến cuối cùng người thua cuộc lại là anh? Rõ ràng anh là người đến trước, hắn ta chỉ là người đến sau, tại sao em lại chấp nhận tình cảm của hắn mà không phải anh? Anh không tốt ở điểm nào, không đủ giàu sang để sánh vai cùng em sao? Có phải như vậy không? Bạch Tú Sa, em hãy nói với anh rằng em bị ông nội ép phải lấy hắn ta, em với hắn ta không có một chút tình cảm nam nữ, em hãy nói đi, anh giúp được em! Anh sẽ đến gặp ông nội em, nói chuyện với ông rằng anh có thể ở rể được.

Anh hiểu được cảm xúc của em, hiểu được sở thích của em là gì, biết em ghét gì và thậm chí anh còn biết tất cả những gì thuộc về em.

Bạch Tú Sa, em không thể cho anh một cơ hội sao?"