Con bé che miệng cười tủm tỉm, ánh mắt hưng phấn nhìn về phía cô.
Bạch Tú Sa càng thêm ngượng ngùng, quay người lại muốn giải thích với con bé.
"Không có...!chỉ là...!chỉ là tai nạn...!ngoài ý muốn mà thôi!"
Cô cũng không hiểu sao, khi đó người đàn ông đột ngột hôn mình, đã thế cơ thể của cô phản ứng rất lạ.

Cô không có cảm giác ghét bỏ khi bị anh ta cưỡng hôn mặc dù hai người chỉ mới ở bên cạnh nhau hơn hai mươi bốn tiếng.
"Ngoài ý muốn thôi mà...!chị không hề thích anh ta..."
"Ồ, thật lòng không vậy?"
"Thật...!thật mà..."
"Nếu như không thích sau môi của tiểu thư lại sưng mọng như vậy chứ?"
Bạch Tú Sa giật nảy mình, lúc bấy giờ cô mới để ý đến đôi môi sưng phù của mình.
Không ngờ người đàn ông lại hôn mạnh đến vậy, đôi môi hồng thắm của cô sưng tấy, khoé môi cô vẫn còn lưu lại dấu răng cắn nho nhỏ.

"À...!thì...!thì..." Bạch Tú Sa lắp bắp, nói không thành tiếng.
Tiểu Nhiên không chịu bỏ qua cho cô, cố ý nhấn mạnh vào.
"Ú oà, thật hiếm hoi nha! Tiểu thư, hôn có cảm giác như nào vậy? Có thể bật mí cho em được không? Chứ em tò mò quá!"
Con bé hí hửng, cố ý châm chọc vào tình huống khó xử của cô.
"Tiểu Nhiên, em đừng có thái quá! Mau tập trung vào việc chính đi!"
Bạch Tú Sa hắng giọng, trưng nét mặt nghiêm túc của mình.
Tiểu Nhiên thấy vậy cũng không dám làm lố quá, con bé ngoan ngoãn nghe theo lời của cô.
Nhưng nhớ đến dáng vẻ quan tâm, vỗ về mình chìm sâu vào giấc ngủ của người đàn ông, Bạch Tú Sa cảm thấy trái tim mình như đang được sưởi ấm, không còn lẻ loi trong đêm tối như mọi ngày.

Nghĩ đến đây, khoé môi của cô nàng bất giác cong lên, để lộ một nụ cười tràn đầy ấm áp.
"Ôi trời, người cười rồi kìa! Có phải tiểu thư đã động lòng rồi không?"
"Tiểu Nhiên! Em xấu tính quá!"
Trong cái nhà này, người duy nhất biết Bạch Tú Sa giả vờ một con câm chỉ có Tiểu Nhiên, con bé biết được bí mật này, cũng không ho he nói nửa lời với bất kỳ ai.
Mặc dù Tiểu Nhiên chỉ làm người hầu nhà Bạch gia mới ngót nghét hơn năm, nhưng những ngày đầu con bé đã được Bạch Tú Sa vừa ý, nhận trở thành nữ hầu thân cận.
Tiểu Nhiên phát hiện cô giả vờ câm cách đây sáu tháng, khi ấy con bé quên không gõ cửa trước khi vào phòng, thành ra nó biết cô chỉ đang giả vờ.

Đáng lẽ thanh quản của Bạch Tú Sa đã hồi phục từ năm cô mười một tuổi, có thể nói chuyện như người bình thường.

Nhưng lúc đó người dì, em gái của mẹ cô, Cố Khả Như hiện đang là thanh tra phá các cuộc án mạng hợp tác cùng với cảnh sát bắt tội phạm, ngăn chặn đường giây buôn ma tuý, là người đã tìm bác sĩ thiên tài chữa khỏi thanh quản cho Bạch Tú Sa.

Một năm sau đó, Bạch Tú Sa có thể nói được những câu đơn giản.
Bạch Tú Sa nghe Cố Khả Như âm thầm học nói.


Ngoài những giờ luyện giọng, Bạch Tú Sa phải trưng một mặt u sầu, không cong môi cười dù chỉ một cái.

Có như vậy, kế hoạch phá án của Cố Khả Như mới diễn ra suôn sẻ.

Phải công nhận một điều rằng, cách nhìn nhận của Cố Khả Như rất đặc biệt, linh cảm của vị thanh tra rất nhạy bén.

Chỉ cần nhìn sắc mặt của người chết, Cố Khả Như cũng đã hình dung ra được rằng người đó chết do bệnh tật hay do bị sát hại.
Năm chị gái mình đột nhiên qua đời trên bàn sinh, Cố Khả Như lúc ấy đang trong giờ hành chính không thể đến xem tình trạng người cùng với hiện trường.

Trước ba mươi phút người chết đưa vào lò thiêu thì Cố Khả Như mới đến kịp.
Cố Khả Như có đến nhà chứa xác để gặp mặt chị mình lần cuối.

Mặc dù thi thể của mẹ Bạch Tú Sa đã được các nhân viên chuyên lo bảo quản, tắm rửa sạch sẽ nhưng đối với người nhiễm bệnh nghề nghiệp, linh cảm nhạy béng như Cố Khả Như, chỉ cần liếc mắt nhìn qua là bà ấy đã đoán ra được vấn đề khả nghi trong việc này, rằng chị gái mình bị người ngoài hãm hại.
Cố Khả Như có kiểm tra hồ sơ bệnh án của chị gái, điều tra mối quan hệ khi còn sống của chị mình với mọi người, mong tìm ra một chân tướng nào đó để phá án.


Nhưng việc này dường như có người sắp đặt ra, và chính kẻ đã ra tay giết hại Cố Tuyết Như đã dọn dẹp hiện trường, thay đổi bệnh án.
Do không thu thập đủ chứng cứ, vụ việc chị gái mình bị giết hại dường như một bài toán khó không tìm được ra đáp án.

Cố Khả Như nghi ngờ đến người vợ lẽ của anh rể mình.

Bởi vì chị gái mình qua đời chưa được bốn chín ngày, cụ thể mới được bảy ngày mà đã đưa bồ nhí về nhà, xin Bạch lão gia cho phép tái hôn.
Khi Nhạc Thảo Mai bước qua người mình, Cố Khả Như quan sát cô ta một lượt, trong lòng liền dấy lên cảm giác nghi ngờ.

Suy nghĩ rằng Nhạc Thảo Mai chính là hung thủ thoáng chốc hiện trong tâm trí, nhưng loại cảm giác ấy nhanh chóng biến mất, bởi hiện tại trong tay Cố Khả Như không có đủ chứng cứ để buộc tội cô ta.

Chỉ coi Nhạc Thảo Mai là kẻ tình nghi, nên cô đã âm thầm theo dõi từng nhất cử nhất động của cô ta, nhưng kết quả chỉ là con số không.