Lưu tuyến không thể tưởng tượng nổi, độ cong không thể tưởng tượng nổi, một chỉ không thể tưởng tượng nổi.

Đột nhiên...

Yến Nhất Minh chỉ cảm thấy dưới xương sườn đau đớn, vị trí cùng ngày đó đồng dạng, nhưng độ mạnh yếu lại hơn gấp 10 lần, đem tất cả bộ pháp, phòng tuyến của hắn, như là một tờ giấy trắng, không lưu tình chút nào xé rách, lại một lần nữa trúng mục tiêu!

Oanh!

Thân thể của Yến Nhất Minh, lại một lần nữa chật vật ngã trên mặt đất, không biết sống chết!

Đồng dạng là hai người kia, đồng dạng là Yến Nhất Minh bị thua, đồng dạng là thảm bại.

Mà Giang Trần, đồng dạng là người thắng, đồng dạng sử dụng 《 Đông Vương chỉ 》.

Chỗ bất đồng chính là, lần này Yến Nhất Minh dùng gia truyền tuyệt học, tâm tính chiến đấu cũng từ lần trước khinh địch đến lần này toàn lực ứng phó.

Thế nhưng mà, ngã xuống vẫn là Yến Nhất Minh.

Hơn nữa, là ước định trước ba chiêu.

Nói cách khác, dưới tình huống Yến Nhất Minh toàn lực ứng phó, như trước không thể ngăn trở ba chiêu của Giang Trần.

Advertisement

Đương nhiên, lần này Yến Nhất Minh sẽ không có may mắn như thế. Lần trước luận bàn, Giang Trần vẫn lưu lại cho hắn chút mặt mũi, không có chính thức vận dụng chân khí.

Lần này, Yến Nhất Minh nhiều lần khiêu khích, đã vượt qua điểm mấu chốt của Giang Trần. Cho nên, lần này hắn thụ ngược, là ít nhất bảy thành công lực của Giang Trần.


Cái chỉ này, Yến Nhất Minh không nằm trên giường năm ba tháng, chỉ sợ khó có thể khỏe lại.

- Có câu nói gì ấy nhỉ? Bình đầy không lắc, nửa thùng nước lại hết lần này tới lần khác thích kêu to. Đại khái nói là loại người như ngươi a?

Giang Trần cũng không quản Yến Nhất Minh chết sống, ở vương đô, sự tình chư hầu truyền nhân ẩu đả, quả thực là quá nhiều. Huống chi Tiềm Long thi hội này, vốn là đề xướng chư hầu truyền nhân cạnh tranh.

Nhìn Yến Nhất Minh nằm trên đất dậy không nổi, một ít chư hầu truyền nhân vốn cùng Giang Trần quan hệ không tốt, đều vô ý thức lui lại mấy bước.

Advertisement

Sợ lúc này bị Giang Trần chứng kiến, đưa ra khiêu chiến, bọn hắn ngay cả Yến Nhất Minh cũng đánh không lại a.

Chuyện cho tới bây giờ, ai cũng không có khả năng coi Giang Trần là ba mạch chân khí.

Vừa rồi một chỉ kia, chỉ có kẻ đần mới sẽ cho rằng, Giang Trần là ba mạch chân khí "Sơ giai chân khí".

Thương thế kia của Yến Nhất Minh, như là sơ giai Chân Khí cảnh có thể tạo thành sao?

Đả bại Yến Nhất Minh, Giang Trần cũng không cảm thấy là thành tựu gì không dậy nổi, dù sao, tu vi hôm nay của hắn, đã là năm mạch chân khí đỉnh phong.

Dùng ưu thế trên người hắn, đả bại một sáu mạch chân khí Yến Nhất Minh, đó là sự tình quá bình thường.

Nếu ngay cả một sáu mạch chân khí cũng phải đánh cố hết sức, vậy cái gọi là ưu thế kiếp trước của Giang Trần hắn, liền giống như trò cười.

Ngược lại là Giang Chính, rất có cảm giác hãnh diện a. Trước đó lần thứ nhất ở Dược Sư Điện, hắn hưởng lấy đãi ngộ được người truy phủng.

Hôm nay, hắn lại nhận lấy ánh mắt kính sợ của người bên ngoài.

Làm tôi tớ, mấu chốt nhất là cái gì? Là lòng dạ thuận, đi đến chỗ nào đều có thể thẳng eo!

Hôm nay, eo của Giang Chính rất thẳng.

- Quản sự, thiếu gia nhà chúng ta muốn ghi danh tham gia ba hạng khảo hạch trụ cột.

Giọng của Giang Chính cũng so với bình thường lớn thêm không ít.

Nếu đặt ở dĩ vãng, lúc này tới tham gia ba hạng khảo hạch trụ cột, quả thực là sự tình mắc cỡ chết người, Giang Chính cũng không có ý tứ nói ra.

Thế nhưng mà sau khi Giang Trần nghiền áp Yến Nhất Minh, tình hình hiển nhiên là khác nhau rất lớn. Cường giả có thể nghiền áp Yến Nhất Minh, sẽ là người ngay cả ba hạng trụ cột khảo hạch cũng qua không được sao?

Trước kia vì cái gì không có qua? Đó là thiếu gia của chúng ta quá bận, không có thời gian đến thông qua mà thôi!

Thẳng đến gần hết hạn còn không có thông qua ba hạng trụ cột khảo hạch, ngoại trừ Giang Trần ra, không có người nào khác.

Ở cửa ải này, ngược lại là không người nào dám khó xử Giang Trần.

Rất nhanh, Giang Trần liền tới trường thi hạng khảo hạch thứ nhất.


Trung tâm có một viên bàn, trong mâm tròn có mười hai lỗ. Mười hai lỗ này, riêng phần mình dựng một cây cột Bạch Ngọc.

Đây là Chân Khí trụ khảo thí chân khí.

Khâu khảo hạch này, ai cũng không làm giả được. Người khảo hạch có bao nhiêu đạo chân khí, thì có thể thắp sáng mấy cây Bạch Ngọc trụ.

Ngươi có thể giữ lại thực lực, nhưng không thể nâng cao thực lực.

Nói cách khác, ngươi có mười mạch chân khí, có thể thi triển tám mạch chân khí, thậm chí chỉ thi triển bốn mạch chân khí.

Nhưng mà nếu ngươi chỉ có bốn mạch chân khí, là không thể thêm ra một đạo chân khí.

Cho nên nói, môn khảo hạch này căn bản không có khả năng ăn gian.

- Khó trách, tiền nhiệm Giang Trần kia qua không được cửa khảo thí này, trước kia chỉ có ba mạch chân khí, thì sao qua cửa chứ?

Giang Trần nhẹ nhàng lắc đầu, đi về phía trước. Lòng bàn tay ấn ở trong khe, thúc dục năm mạch chân khí trong cơ thể.

Chỉ nghe mâm tròn phát ra âm thanh chuyển động "tạch tạch tạch".

Ngay sau đó, cây cột Bạch Ngọc từng cây phát sáng lên.

Một cây, hai cây, ba cây, bốn cây, năm cây...

Nhìn thấy cây cột Bạch Ngọc kia cuối cùng dừng ở năm, người vây xem có chút thở dài một hơi, có ít người thì hơi có chút thất lạc.

Các loại phản ứng đều có, bất quá Giang Trần không để ý. Ở khâu này, hắn không có giữ lại.

- Ồ, các ngươi xem. Cột sáng này tuy chỉ có năm cây lóe lên, thế nhưng mà độ sáng...

Nghe nhắc nhở như vậy, lúc này đã có người lưu ý đến.


- Đúng vậy, bình thường chúng ta chỉ là Lam quang nhàn nhạt mà thôi. Hào quang chân khí của Giang Trần này, dĩ nhiên là Thanh sắc! Hơn nữa các ngươi xem, cột sáng kia không có một chút tạp chất, mỗi một cây đều rất cân đối. Thuần khiết vô bỉ...

- Chân khí hoàn mỹ như thế, khó trách dùng năm mạch chân khí, có thể nhẹ nhõm đả bại Yến Nhất Minh!

- Xem ra, chúng ta đều đánh giá thấp Giang Trần này!

- Có đạo lý! Dùng độ tinh khiết của chân khí này, dùng ta xem, dù hắn khiêu chiến cao giai Chân Khí cảnh, sợ cũng có sức đánh một trận!

Cao giai Chân Khí cảnh, thấp nhất là bảy mạch chân khí, đánh giá như thế, là phi thường cao rồi.

Ngay cả chấp sự phụ trách khảo thí, chứng kiến chân khí của Giang Trần, khuôn mặt cũng có chút rung động, ánh mắt hơi có chút phức tạp liếc nhìn Giang Trần.

Từ trong ánh mắt của hắn, Giang Trần thấy được tôn sùng ca ngợi, đồng thời cũng nhìn thấy nghi vấn. Có lẽ, ở trong mắt chấp sự này, Giang Trần còn ẩn tàng chân khí.

- Tốt rồi, Giang Trần, năm mạch chân khí. Hạng trụ cột khảo hạch thứ nhất, thông qua!

Chấp sự kia sáng sủa mở miệng:

- Giang Trần, chúc mừng ngươi, thông qua hạng khảo hạch thứ nhất, thành tích cùng biểu hiện của ngươi, chúng ta đều có hồ sơ ghi chép, với tư cách tham khảo.

- Làm phiền rồi.

Giang Trần mỉm cười. Người khác khách khí với hắn, Giang Trần tự nhiên cũng không mất cấp bậc lễ nghĩa.

Hạng khảo hạch thứ nhất, qua phi thường nhẹ nhõm, cái này đã ở trong dự liệu của Giang Trần.

Xuyên qua vài đạo hành lang, Giang Trần đi tới chỗ khảo hạch thứ hai.