Lục nhị lang đi rồi, Lục phu nhân vẫn nửa tin nửa ngờ. Sao lại là tam lang? Nhị lang không lừa bà chứ?

Thân thế của La thị nữ kém xa Lục gia, lại không được Lục phu nhân thích, Lục phu nhân tuyệt đối không chấp nhận nữ lang như thế làm con dâu mình. Nhưng nếu là Lục tam lang thì... Lục phu nhân vì tránh rắc rối nên không quản chuyện của phòng nhì nhiều. Người có thể làm chủ hôn sự của Lục Quân, có lẽ cũng chỉ có lão Hầu gia và lão phu nhân mà thôi, và cả chính Lục Quân nữa. Chỉ cần La thị nữ không liên quan gì đến Lục nhị lang, thì nhìn từ góc độ của người ngoài, Lục phu nhân cảm thấy nữ lang này cũng rất tốt.

Vừa tiễn Lục Hiển ra cửa, thị nữ Thanh Yêu vừa vào đã thấy Lục phu nhân nhíu mày suy tư, Thanh Yêu biết Lục phu nhân đang nghĩ gì, nàng đi tới đi lui, nói với Lục phu nhân: “Phu nhân à, ngày hôm nhị lang tỉnh lại, không phải chúng ta bắt gặp tam lang ôm một nữ lang ở ngoài viện sao? Sau đó nô tỳ có thử nghĩ kỹ, tuy tam lang dùng áo khoác che người, nhưng góc váy lộ ra của nữ lang đó lại giống hệt bộ đồ La nương tử mặc ngày hôm ấy.”

Thanh Yêu: “Phu nhân, liệu có khi nào hôm đó La nương tử không hề ở phật đường cầu khấn như nàng ta nói, mà là ở chung với tam lang không?”

Trong lòng giật thót, Lục phu nhân giật mình, ngước mắt lên: “Ngươi không nhìn nhầm chứ?”

Bị ánh mắt như đuốc của Lục phu nhân nhìn kỹ, nhất thời Thanh Yêu cũng không dám chắc lắm... Thanh Yêu tằng hắng, xoay tròn tròng mắt: “Phu nhân à, hay là chúng ta thử kiểm tra xem?”

Trong lòng Lục phu nhân khẽ dao động: “Kiểm tra nó thì không sao, nhưng ta sợ nó và tam lang thật sự có gì đó, ta không muốn kiểm tra Thanh viện. Nếu kéo cả tam lang vào, không phải các trưởng bối sẽ nói ta bạc đãi huyết mạch của tiểu thúc sao?”

Đối với phòng nhì chỉ còn lại một lang chủ, chủ mẫu đương gia cứ mãi băn khoăn thế đấy, không muốn ôm cả chuyện này. Nghĩ ngợi hồi lâu, Lục phu nhân khoát tay, lẩm bẩm bảo: “Thôi, cứ coi như không biết chuyện này đi. Ta nghĩ nó không đơn giản đâu, quyến rũ cả đám xoay mòng mòng, cầu xin tha cho nó. Nếu hôm ấy nó thật sự ở cùng tam lang thì sao?” Lục phu nhân nói, ngay đến bản thân cũng không hiểu lắm. Không biết là nên buồn La Linh Dư giở trò sau lưng họ, hay nên vui vì quả thật La Linh Dư thân mật với Lục tam lang hơn nhị lang.

Lục phu nhân vỗ bàn, gọi ma ma đi lên: “La nương tử đến nhà chúng ta là do cô em chồng của ta sắp xếp, ta cũng không hỏi nhiều. Nhưng bây giờ, xem ra La nương tử không phải là người ổn định. Ngộ nhỡ sau này nó thật sự có gì đó với tam lang, nếu lão phu nhân hỏi đến, ta cũng không thể không biết được.”

“Ngươi tìm mấy gã tiểu tư đến gặp ta. Ta muốn phái chúng đến Nam Dương một chuyến, xem rốt cuộc vì duyên cớ gì mà La Linh Dư rời khỏi La thị ở Nam Dương.”

“Là đức hạnh của nó không tốt nên mới bị La thị đuổi đi; hay là nó chỉ chuyên gây chuyện, ỷ vào sắc đẹp dụ dỗ khiến các huynh đệ phải đánh nhau vì nó... Hoặc là duyên cớ gì khác mà lại để nó tới Lục gia Kiến Nghiệp.”

***

Lúc bấy giờ, Lục Quân đang ở trong nhã gian trên một trà xá hai tầng, trà xá mới mở nằm cạnh bờ sông Tần Hoài. Nam quốc có trà ngon, đi trên phố phường có thể thấy trà xá mọc như rừng, hễ có loại trà mới nào vừa được đưa ra thì sẽ có rất nhiều tranh nhau cướp lấy. Chiều trà xá giữa phố phường đều là sân sau của của thế gia hào môn. Nay Lục tam lang đến trà xá, đương nhiên cũng không phải đến để uống trà.

Mở cửa sổ ra, trong thời gian nhấm nháp chung trà, có người vén rèm ở nhã xá lên: Trần vương Lưu Thục đi vào. Lưu Thục vốn có gương mặt nho nhã, vậy mà lúc này lại nhíu mày, nom mang theo tâm sự nặng nề. Thấy dáng vẻ thờ ơ nhàn hạ của tam lang, Lưu Thục im lặng đi vào.

Không đợi Lục tam lang lên tiếng trước, chỉ vừa ngồi xuống, vị Trần vương điện hạ bị nói lắp, không thích nói tùy tiện đã tranh mở miệng: “Tuyết Thần, ngươi, rời khỏi Kiến Nghiệp, trốn hai ngày đi.”

Lục Quân nheo mắt: “Vì sao?”

Chàng cụp mắt: “Gần đây ngày nào ta cũng ở nhà dưỡng thương, ngay tới cửa cũng không ra, không hề làm bất cứ chuyện gì cả. Vì sao phải tị nạn? Ta tị nạn gì cơ?”

Lưu Thục cuống lên: “Hành Dương, Hành Dương vương hắn hắn hắn...”

Y lắp bắp nửa buổi cũng không nói ra được, mặt đỏ bừng. Dứt khoát chấm nước trà, viết chữ lên bàn: “Trong buổi chầu, Hành Dương vương nói với phụ hoàng là hắn từng bị đâm trước khi đến Kiến Nghiệp. Phụ hoàng giận dữ, phái người đi thăm dò, lại còn phái bộ binh đến ngoài vương phủ của Hành Dương vương, ý tứ bảo vệ rõ ràng. Chuyện này vốn không liên quan gì đến ta, nhưng không biết vì sao, chuyện ngươi rời khỏi Kiến Nghiệp mấy tháng, lúc về lại bị thương không ra ngoài đã bị truyền đi. Hôm nay trước khi vào triều, có môn khách nói với ta rằng, dường như phía Hành Dương vương nghi ngờ chính ngươi là thích khách.”

Lục Quân nhướn mày: “Ta rời Kiến Nghiệp là muốn đến Nghi thành, cũng chưa từng tới Hành Dương, các vị đại nho ở Nghi thành có thể làm chứng. Hành Dương vương bị đâm thì liên quan gì tới ta?”

Lưu Thục: “Nhưng trên triều làm gì có ai. Hành Dương và Nghi thành đều xuôi Nam, dọc đường đi ngươi lại tránh né thế gia, không đi đường chính, nếu Hành Dương vương lấy đó làm cơ chất vấn gây khó dễ, thì ngươi cũng không nói rõ được.”

Lưu Thục lại mở miệng: “Bên Kiến Nghiệp này, ta, sẽ, cáng đáng. Ngươi, ra ngoài tránh trước đi. Đừng chọc vào hắn.”

Lục Quân: “Không.”

Chàng chậm rãi bảo: “Người hắn muốn gây khó dễ không chỉ mỗi mình ta. Ta không ở trong triều, vốn không có bất hòa về mặt lợi ích nào với hắn cả, người hắn nhắm vào, có lẽ chính là điện hạ huynh. Hắn vừa tới Kiến Nghiệp đã nói với bệ hạ là mình bị đâm, chứ không âm thầm điều tra trước. Nhất định trong tay Hành Dương vương có thứ gì đó... Ta không rời đi, ta phải thăm dò lý do của hắn mới được. Tuy ta không ở trong triều nhưng cũng không muốn vô duyên vô cớ bị hàm oan.”

Lưu Thục im lặng nửa buổi, rồi sắp xếp câu chữ nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Lục Quân cụp mắt, môi cong lên: “Ban đêm xông vào Hành Dương vương phủ thì sao? Thăm dò thật hư thay huynh... Hắn đến Kiến Nghiệp, các vị công tử cũng không dễ sống đâu.”

Trong lòng Lưu Thục chợt động, y im lặng không nói. Lục Quân nhắc đến các công tử là hòng nhắc nhở y, để y nghĩ đến chuyện liên minh với các công tử, cùng kìm hãm Hành Dương vương. Hành Dương vương được bệ hạ và thái hậu sủng ái, nhưng những người con trai khác của bệ hạ cũng không chịu ngoan ngoãn nhượng bộ.

Lưu Thục nhìn Lục Quân, hỏi: “Vết thương, của ngươi, đã đỡ chưa?”

Lục Quân thờ ơ đáp: “Không còn vấn đề gì rồi.”

Nhìn chòng chọc chàng hồi lâu, nhìn gương mặt của lang quân ẩn trong bóng đêm, lòng Lưu Thục chua xót. Nghĩ lại những năm qua, Lục Quân từng âm thầm làm biết bao nhiêu chuyện vì y. Lưu Thục đưa tay ra, nắm lấy tay Lục Quân, nói nhỏ: “Cũng, cũng biết ngươi đứng về phía ta. Đợi, đợi chuyện này kết thúc, dù ngươi từ chối, nhất định ta cũng phải cho ngươi một chức quan.”

Lục Quân nửa cười nửa không: “Ta không quan tâm lắm. Hành Dương vương đến, cứ để bọn họ đấu đá với nhau đi. Ta chỉ nghĩ, có phải huynh cũng muốn nhúng chân vào không...”

Đồng tử Lưu Thục run lên, chậm rãi lắc đầu: “Ta không quan tâm.”

Nếu như có ám chỉ gì, thì dĩ nhiên không phải là chuyện ai được bệ hạ thích hơn, ai có thế lực mạnh hơn.

Lục Quân nghiêng người: “Vậy thì ta cũng không quan tâm.”

Lục Quân: “Nếu huynh đã không để ý đến Hành Vương vương, vậy thì nên để ý tới chuyện này. Ta vừa nhận được thư của danh sĩ Chu Đàm, ông ta đồng ý giúp công tử ngài một tay. Có lẽ lúc này, con gái Chu Dương Linh của ông ta đang trên đường đến Kiến Nghiệp rồi. Huynh quan tâm khác biệt giữa sĩ và thứ, cô con gái này lại được Chu Đàm thương yêu nhất, chúng ta có thể cần bỏ công với nàng ta.”

Lưu Thục từ từ gật đầu.

Hai người thong thả trò chuyện với nhau rất lâu. Cuối cùng Lưu Thục vẫn quan tâm: “Ban đêm xông vào Hành Dương vương phủ... Tuyết Thần, ngươi phải cẩn thận đấy.”

***

Có người thì vì đại sự, lại có người vì chút chuyện riêng. Về phía La Linh Dư, nàng đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng. Muội muội La Vân Họa ôm sách, ngoan ngoãn ngồi sau lưng nàng, nhìn tỷ tỷ lấy đồ quý hiếm cất giấu trước đó ra, chất đầy trên thảm cừu và bàn nhỏ. La Linh Dư ôm bàn tính, gảy lạch cạch một lúc lâu, càng gảy sắc mặt càng đen đi: “... Nghèo quá rồi.”

Đúng là càng ngày càng nghèo.

Kiến Nghiệp tiêu xài xa xỉ, rốt cuộc là phong trào do ai tạo nên vậy? Đồ đưa đến đưa đi, không thích cái nào liền ném đi... La Linh Dư thật sự không chơi nổi với họ. La Linh Dư cắn răng, các biểu tiểu thư còn mời nàng ra ngoài chơi, nhắc đến đã thấy sợ, nhưng nàng không đi không được. Đầu tiên đã từ chối lời mời cưỡi ngựa đánh bóng của bá mẫu rồi, bây giờ mà còn không ra ngoài nữa thì sao nàng có thể đứng vững trong giới quý nữ Kiến Nghiệp đây?

Nhưng nếu ra ngoài, nghĩ đến chuyện các quý nữ tiêu xài đáng sợ... La Linh Dư chần chừ hồi lâu, đặt hai thứ đồ lên bàn.

La Vân Họa ló đầu ra từ sau lưng tỷ tỷ, thấy tỷ tỷ nghĩ ngợi mãi mà vẫn không nỡ đặt cây trâm và bức họa xuống.

La Linh Dư nghĩ: phải bán lấy tiền tiêu xài mới được.

Đống sách cùng những vật nhỏ nhặt như lá trà mà nàng đem đến đó, giá cả không cao, bán một lần cũng không đáp ứng được nhu cầu bức thiết trước mắt được lâu. Nhưng trâm ngọc Hòa Điền có được này, cùng với tranh vẽ của Tầm Mai cư sĩ đều là thứ đắt tiền, có giá trị rất cao. Nếu như đưa ra ngoài, nhất định sẽ có rất nhiều người muốn có được nó.

Nhưng một nữ sĩ tộc như nàng lại đi bán đồ, nếu để người ta biết được thì thật mất mặt.

Chỉ là rốt cuộc nàng nên bán thứ gì đây? Trâm ngọc Hòa Điền là của Hành Dương vương hôm đó ném cho nàng, nói không chừng sau này có thể dựa vào nó để tạo quan hệ với Hành Dương vương; tranh của Tầm Mai cư sĩ là của Lục Quân đưa đến, đồ của Lục Quân La Linh Dư vốn không thèm để ý, nhưng đây lại là tranh của Tầm Mai cư sĩ đấy. La Linh Dư tự biết mình là kẻ đầu cơ, nhưng quả thật nàng rất thích tranh vẽ của y. Nàng tìm kiếm cầu xin nhiều năm rồi mới có được một tấm thế này. Nàng đã mến mộ Tầm Mai cư sĩ lâu lắm rồi, sao nỡ bỏ tranh được...

Tình thế khó xử, cả hai đều không nỡ đặt xuống.

Thị nữ ngoài cửa uốn gối báo: “Nữ lang, có nhị lang đến thăm ngài.”

La Linh Dư ngạc nhiên ngoái đầu lại: gần đây nhị lang thường xuyên đến thăm nàng lắm nhé...

Lục nhị lang Lục Hiển không đến một mình, hắn còn dẫn theo Lục tứ lang Lục Sưởng đến cùng. Lục tứ lang đỏ mặt, cứ nấp sau lưng nhị ca. Tiểu muội muội La Vân Họa đang đọc sách, vừa thấy Lục nhị lang thì tái mét mặt mày, nhớ tới chuyện xấu mình đã làm.

La Vân Họa ấp úng, Lục tứ lang cũng ấp úng. Lục nhị lang mỉm cười, vừa bước vào nhà thì thấy đồ đạc khắp nơi, quả thật không có chỗ để đứng. Thế là hắn bèn đứng cạnh cửa, lúc nhìn La Linh Dư thì lại thấy mấy thứ La Linh Dư đặt ở trên bàn trước. Nụ cười của Lục Hiển đông cứng lại: “Sao biểu muội lại giữ tranh của tam lang vẽ?”

La Linh Dư vừa xấu hổ vừa vui vẻ, lại cúi đầu ngắm tranh: “Không phải đâu, là lễ vật do tam biểu ca tặng muội đấy. Tam biểu ca thật sự quá khách khí mà... Lại tặng của tranh của Tầm Mai cư sĩ.”

Lục Hiển nhìn nàng nửa buổi, cảm thấy có gì sai sai. Hắn ho khan bảo: “Muội, khụ, không biết Tầm mai cư sĩ chính là tam đệ sao?”

La Linh Dư: “...”

Nàng thất thanh: “... Làm sao có thể?”

Lục Hiển xoay người, ngoắc tay dặn dò tiểu tư đôi câu. Trong lòng La Linh Dư dao động lên xuống, một lúc sau mới nhớ phải dọn dẹp đồ trong phòng, để nhị biểu ca vào nói chuyện. Lục Hiển vừa ngồi xuống một khắc, La Linh Dư không yên lòng trò chuyện, thì tiểu tư đã thở hổn hển, ôm một bức tranh chạy về.

Lục Hiển mở tranh ra ngay trước mặt La Linh Dư, chỉ vào hai bức tranh: “Muội nhìn bút pháp đi, có phải như nhau không?”

La Linh Dư: “...”

Nàng nhìn chăm chú vào cái tên được ký trên tranh của Lục Hiển, miễn cưỡng nói: “... Rõ ràng đây là của người tên Tuyết Thần mà...”

Nàng đột ngột im bặt, sau đó mặt đỏ bừng: “Chẳng lẽ tên tự của tam biểu ca, chính là, Tuyết Thần?!”