Tôn Bách Thần cẩn thận kéo cô ra đằng sau bãi đất trống khu A.

Buổi sáng ở đây thường vắng sinh viên qua lại, nên sẽ không ai làm phiền cuộc trò chuyện giữa hai người.
“Em nghĩ đám oắt con ở quán bar kia sẽ tha cho em dễ dàng thế sao? Bọn chúng chầu trực sẵn trên xe buýt sáng nay, chỉ chờ xuống trạm, không chừng sẽ lôi em đến một con hẻm vắng nào đó rồi tiếp tục làm chuyện hôm trước chẳng hạn.”
Mạn Nghiên há hốc mồm vì kinh ngạc.

Cô biết đám người đi cùng với Chu Diễn hôm ở quán bar không phải sinh viên trường Bắc Thành, mới nghĩ bọn chúng không dám mò đến tận đây.

Nào ngờ…
“Tôi sai người đi tẩn cho đám đó một trận rồi, e rằng không còn cơ hội làm phiền em nữa đâu.”
Tôn Bách Thần mặc kệ cô còn đang đứng ngây ra đó, quay người bỏ đi.

Mạn Nghiên sực nhớ ra chuyện của Nhã Yến Kỳ, vội chạy đuổi theo hắn.
“Thầy.”
“Chuyện gì?”
“Bài kiểm tra của Nhã Yến Kỳ có thể không bị điểm F không? Hôm qua cậu ấy đã phải chịu nhiều tổn thương rồi, nếu còn rớt môn của thầy nữa chắc là…”

“Làm sao? Muốn lo chuyện bao đồng à?”
Thấy thái độ dửng dưng của Tôn Bách Thần, Mạn Nghiên phồng má, hai mi mắt rủ xuống, buồn bã.

Cô có thể trông mong gì vào người đàn ông mặt lạnh này chứ? Nghĩ có thuyết phục cũng chẳng thu được kết quả gì, cô buông tay hắn ra, định rời đi.
Ai ngờ Tôn Bách Thần nắm lấy tay cô, kéo sát vào người mình.
“Được…chỉ là điều kiện như cũ.

Em muốn bài của Nhã Yến Kỳ được bao nhiêu điểm, tôi liền cho bấy nhiêu điểm.”
Tôn Bách Thần nói như vậy đã đủ để Mạn Nghiên hiểu được thỏa thuận trao đổi của hắn.

Cô thở dài thườn thượt, nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ oán trách.

Hắn toàn lợi dụng lúc Mạn Nghiên gặp thế bí mà bắt cô chấp nhận mọi yêu cầu.
“Không phục sao? Thế thì thôi.”
Hắn nhún vai, định rời đi thì một lần nữa bị cô kéo lại.
“Em đồng ý.”
“Thế mới là bé ngoan.” Tôn Bách Thần cười đắc chí.
Mạn Nghiên mặt mày như đứa đám, đứng lì ra giữa cái nắng dịu của buổi sớm mai.

Mãi đến khi Tôn Bách Thần đi xa, cô mới rảo bước đi về lớp.
Tiết đầu tiên là môn Logic Học, của ông thầy Bách đáng ghét.
Lão ta đứng ở phía trên bục giảng, cất chất giọng khàn khàn buồn ngủ, khiến đám sinh viên ngồi ở bên dưới chán chê, đứa thì ngủ gật, đứa thì ngồi bấm điện thoại.
Mạn Nghiên đang ngồi cày dở đoạn tiểu thuyết ngôn tình sến súa thì bị người ngồi đằng sau khều vào lưng.
“Khắc Dương, có chuyện gì thế?” Cô hỏi nhỏ.
“Cho cậu.

Chocolate tôi tiện tay mua ngoài bách hóa hôm qua, rất ngon.”
Mạn Nghiên nhận lấy, miệng theo phản xạ nhoẽn cười cho lịch sự.

Cô từ tốn nói một câu cảm ơn, rồi tiếp tục cắm mặt vào điện thoại đọc truyện.
Vừa đọc, cô vừa bóc thanh chocolate ra ăn.

Chocolate béo ngậy, quyện vào đầu lưỡi của Mạn Nghiên, ngon lành.


Đang mãi mê ăn, cô nào để ý đến bóng dáng tên nào đó mặt mày u tối, đang bước vội vào giảng đường.
Vừa thấy bóng dáng của Tôn Bách Thần, sinh viên bên dưới đã im bặt, ngồi nghiêm túc trở lại.

Mấy người giây trước còn ngủ gà ngủ gật trên bàn, giây sau đã ngồi thẳng lưng nhìn lên bục giảng.
“Thầy Tôn, có chuyện gì thế?”
Lão Bách tỏ ra ngạc nhiên.

Ông dừng bài giảng lại, theo đám sinh viên chăm chú nhìn về phía hắn.
“Thầy xem, thầy đang nhiệt tình giảng bài mà có người dám ăn vụng.

Thật còn ra thể thống gì nữa?”
“Ở đâu? Là cô cậu nào, mau ra khỏi lớp nhanh.”
Tôn Bách Thần thuận thế đẩy thuyền, thong thả điểm mặt chỉ tên từng người một.
“Cậu này, cậu kia, và cả cô kia nữa.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì em tên Đồng Mạn Nghiên, phải không nhỉ?”
Mạn Nghiên tức xì khói.

Thanh chocolate đang ăn dở bị cô bóp chặt, vữa ra thành lớp chất lỏng quánh nhầy, dính đầy trong lòng bàn tay của cô.

Tôn Bách Thần vừa dứt lời, cả thảy người vừa bị hắn gọi tên đã bị lão Bách đuổi ra khỏi phòng học.
“Đi rửa tay đi, bẩn thật đấy.”
Hắn đi ngang qua Mạn Nghiên, buông một câu nhắc nhở.

Cô liếc Tôn Bách Thần một cái, đợi hắn đi khỏi mới chạy vào nhà vệ sinh.

Giây phút nhìn người đàn ông kia đứng trong nhà vệ sinh nữ, cô mới biết thế nào là “chạy trời không khỏi nắng.”
Cô không thèm nếm xỉa đến hắn mà chăm chú rửa sạch bàn tay bị bẩn của mình.

Xong xuôi, Mạn Nghiên định rời khỏi nhưng hắn đã chặn cửa nhà vệ sinh từ lúc nào.
“Thầy quá đáng?”
“Tôi quá đáng? Hay em quá đáng?”
Hắn vặn vẹo hỏi ngược lại cô.


Mạn Nghiên chỉ biết cau mày khó hiểu, cô quá đáng ở đâu chứ? Tôn Bách Thần đang yên đang lành xông vào phòng học, báo hại cô bị đuổi ra khỏi tiết của lão Bách.

Đã vậy hắn còn theo cô vào trong nhà vệ sinh, lỡ như bị người khác bắt gặp thì phải làm thế nào đây?
“Hừ, em quá đáng.

Được được, thầy nói là em thì là em.

Tránh ra.”
Cô lách sang một bên, định bụng chuồn mất.

Tôn Bách Thần lại đâu dễ dàng để cô đi, hắn vịn vai cô lại, lôi tọt vào bên trong, đóng cửa, khóa chặt.
“Em dám nhận đồ của người khác, còn vui vẻ ngồi ăn nhỉ.”
“Có sao đâu chứ? Dù sao cũng là bạn học cùng lớp.”
Đồng Mạn Nghiên thản nhiên đáp lại, nhưng liệu cô có biết người đàn ông đứng sau cô mặt đang biến sắc, tức giận.
“Không thích.” Hắn buông một câu cộc cằn.
“Vậy sau này không nhận nữa là được chứ gì?” Cô nói lí nhí.
“Ngoan.”
Bộ dạng ngoan ngoãn hiện tại của Mạn Nghiên làm Tôn Bách Thần dịu hẳn lại.

Hắn xoay người cô lại, cúi đầu phủ lên đôi môi mềm mịn kia một nụ hôn ngọt ngào.

Tôn Bách Thần luồn sâu lưỡi vào bên trong, tham lam liếm sạch phần chocolate còn sót lại trong khoang miệng nhỏ.
“Buổi tối nay đến nhà tôi.”
Giọng hắn vang vọng lên giữa không gian yên ắng.

Tôn Bách Thần buông Mạn Nghiên ra, đẩy cửa đi mất.